Vào nửa đêm, Thôi Mạch Chu bị đánh thức nên phải rời giường, hắn ngờ vực đi theo tỳ nữ đến chỗ của Huyện chủ.
Cả người Khương Tuế Ngọc nóng bừng như thể vừa mới bước ra khỏi lò lửa, trên trán rịn đầy mồ hôi, còn có vẻ mặt đang ngấm ngầm chịu đựng nữa.
"Huyện chủ." Giọng nói trong trẻo như dòng nước róc rách chảy qua khe suối của hắn vang lên.
Nghe thấy có người gọi mình, Khương Tuế Ngọc quay đầu nhìn, hình bóng của nam tử tuấn tú, môi hồng răng trắng đột ngột đập vào mắt nàng.
Khương Tuế Ngọc đang mụ mị vì thuốc ngước nhìn nam tử như tỏa ra ánh hào quang trước mặt mình.
Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của hắn nhưng lòng nàng không khỏi trở nên rạo rực.
"Huyện chủ làm sao vậy, sao ngươi lại nhìn ta như thế?" Thôi Mạch Chu nhận ra lúc này nàng có gì đó không ổn lắm, bèn hỏi.
Giọng nói của hắn đã vực dậy tinh thần của nàng, khuôn mặt mờ mịt của nam tử tuấn tú dần dần trở nên rõ ràng hơn, biến thành dáng vẻ của Thôi Mạch Chu.
Khương Tuế Ngọc giật mình, nàng lập tức trở nên héo úa, trái tim đang gợn sóng khi nãy lập tức biến mất không còn chút dấu vết gì.
Khương Tuế Ngọc cố gắng uống một ngụm trà đã nguội lạnh, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn đôi chút, nàng không nhịn được nói: "Ai bảo ngươi đến đây?"
Thôi Mạch Chu rất giỏi thăm dò ý tứ của người khác qua lời nói và sắc mặt, hắn đã phát hiện lời nói của nàng có gì đó bất ổn từ lâu, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn: "Là nữ quan Khương Nghiễn phái ta đến."
Lại là nàng ta sao? Khương Tuế Ngọc đỡ trán, Khương Nghiễn đã làm điều này vì nàng.
Hệ thống, có cách nào giải quyết chuyện này không?
[Có, đương nhiên là có, nhưng phải đổi điểm tích lũy mới được ah.]
Khương Tuế Ngọc cắn răng, đồng ý giao dịch, âm thanh bị trừ 5 điểm tích lũy nhanh chóng vang lên trong đầu khiến nàng đau lòng tột cùng.
Cơn sốt kéo đến, cả khuôn mặt của Khương Tuế Ngọc đỏ bừng, mồ hôi chảy lã chã xuống hai bên gò má.
Nàng nhìn vị nam tử chỉ có thể nhìn không thể ăn trước mặt mình, khó tiếp nhận quá đi mất.
Thôi Mạch Chu đến bên cạnh nàng: "Lẽ nào Huyện chủ ngã bệnh rồi sao?"
"Đứng lại, đừng nhúc nhích!" Khương Tuế Ngọc quát lên bảo hắn đứng yên.
Thôi Mạch Chu nghe vậy nên dừng chân ngay, không tiến về phía trước nữa.
Nàng cảm thấy vừa nãy mình hơi hung dữ nên muốn làm dịu bầu không khí một chút: "Trong phòng hơi oi bức khó chịu, làm ngươi hoảng sợ rồi.
Ngươi mở cửa sổ giúp ta đi."
Lúc Thôi Mạch Chu đang mở cửa sổ ra, Khương Tuế Ngọc chập chững bước đi, vận công chuyển hết nhiệt độ trong cơ thể vào bể cá sứ màu trắng.
Chỉ chốc lát sau, nước trong bể cá sục sôi, mấy con cá vừa bơi qua bơi lại khi nãy đã lật hết cái bụng trắng lên.
Thôi Mạch Chu quay đầu, trước tiên hắn nhìn mấy con cá đã lật bụng một chút, sau đó khó hiểu nhìn sang nàng.
"Canh cá mới nấu xong, muốn ăn một chén không?" Khương Tuế Ngọc nghiêm túc nói.
Khóe miệng hắn giật giật: "E là tại hạ không có phúc hưởng."
Lúc Khương Nghiễn mang thuốc giải dược đến, vốn tưởng rằng hai người chủ tử đã nên chuyện, không cần dùng giải dược nữa.
Nhưng nào ngờ Thôi Mạch Chu vẫn ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng.
Chẳng lẽ Huyện chủ không được sao?
Nhà họ Khương nghĩ rằng chuyện này của Khương Tuế Ngọc quá mất mặt.
Vì để bảo vệ danh dự của nhà họ Khương, bọn họ phải phong tỏa tin tức.
Nếu có hạ nhân nào lén lút thảo luận thì sẽ bị phạt gậy đến chết.
Bọn họ cũng đã nhanh chóng đến phủ Huyện chủ để xin lỗi Khương Tuế Ngọc từ sớm.
Khương Văn Đình lạnh lùng nói: "Đều do cái đồ không có chí tiến thủ nhà ngươi.
Ta một lòng muốn tìm người bên gối cho ngươi nhưng ngươi lại sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu này, khiến mặt mũi trăm năm của nhà họ Khương đây mất hết rồi."
Khương Thần Bân - người bị buộc tội là thủ phạm chỉ cúi thấp đầu xuống, im lặng để mặc ông ta quát lớn.
Khương Tuế Ngọc ngồi ở vị trí dành cho chủ nhân, nàng không nói một lời, chỉ lẳng lặng xem bọn hắn diễn kịch.
Mắng cũng mắng rồi nên giờ phải nói đôi ba câu dễ nghe, Khương Văn Đình tiếp tục mở miệng bảo: "Tứ Nương à, sau khi tổ phụ biết chuyện này, người đã rất giận dữ, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, tổ phụ đã phạt nó quỳ cả đêm ở từ đường.
Nể tình Thần Bân còn nhỏ tuổi, nó cũng bị trách phạt rồi.
Con nể mặt thúc phụ một lần, khoan hồng độ lượng tha thứ cho nó lần này được không."
Khương Thần Bân cũng nhân cơ hội này xin được tha thứ: "Đúng vậy, tỷ tỷ tạm tha cho ta lần này thôi."
Khương Tuế Ngọc nhếch khóe miệng, nói: "Được."
Khương Văn Đình vốn tưởng chuyện này xong rồi, nào ngờ nàng bỗng nhiên đứng dậy, đá một cước vào ngực của Khương Thần Bân.
Nàng dùng khoảng sáu phần lực khiến Khương Thần Bân bay thẳng ra ngoài, lục phủ ngũ tạng suýt nữa thay đổi vị trí luôn rồi.
Một cước này khiến hắn ta tàn phế không dậy nổi, phải nằm yên cỡ mười ngày hay nửa tháng gì đó.
Chuyện đột ngột xảy ra khiến Khương Văn Đình trố mắt trong giây lát.
Sau đó, gương mặt ông ta thoáng trở nên giận dữ, hàm răng đã bị nghiến đến nỗi sắp vụn nát nhưng ông ta vẫn cười trừ: "Bị đá cũng tốt, nó phải chịu giáo huấn mới nhớ được chuyện này!"
Dù sao đi nữa Khương Thần Bân cũng là con của ông ta, đánh Khương Thần Bân cũng chẳng khác gì đánh vào mặt ông ta cả.
"Cha!" Khương Thần Bân vừa tủi thân vừa khổ sở gọi một tiếng.
Hắn ta chậm rãi bò qua ôm lấy đùi ông ta, trong miệng toàn là máu.
Khương Tuế Ngọc nhấp một ngụm trà: "Đều là người một nhà cả, có muốn uống ly trà rồi hẳn rời đi không?"
Lúc vào cửa, nàng không chuẩn bị trà cho bọn họ.
Bây giờ lại vờ vĩnh mời bọn họ uống trà, đúng là dối trá.
"Không cần, thúc phụ còn có việc cần làm, không quấy rầy con nữa."
Nói xong, ông ta bảo gia nô kéo Khương Thần Bân đang la hét đi.
Chờ đến lúc bọn họ đã đi xa, Khương Tuế Ngọc mới đặt ly trà xuống: "Khương Nghiễn à, nếu sau này ngươi gặp một người vô liêm sỉ như thế này thì đừng nói đạo lý gì, cứ đánh hắn là được rồi."
Khương Nghiễn đã tự mình ngộ ra nên gật đầu đáp lại nàng.
...
Trong điện Tuyên Chính, lư hương hình thú mạ vàng tỏa ra những làn khói trắng lượn lờ, long diên hương lan tràn khắp bầu không khí, nữ hoàng uể oải nằm thư giãn.
Ngày hôm trước, Kỳ Châu đã gửi mật báo đến, bảo rằng hình như Thứ sử Kỳ Châu - Hàn Vọng Phong ôm lòng tạo phản nhưng vẫn chưa có đủ chứng cứ buộc tội.
Dù việc này là thật hay giả thì trong lòng nữ hoàng cũng đã bị một cây gai đâm vào.
Đường đường là một tướng soái nơi biên cương, không phải muốn rút là rút, muốn giết là giết, còn phải cho triều đình một câu trả lời hợp lý để tránh việc lòng người lung lay nữa.
Nữ hoàng xoa huyệt thái dương, nói: "Cho con gần hai tháng, tra rõ cho trẫm.
Người trẫm tín nhiệm nhất là con, Tuế Ngọc, con đừng làm trẫm thất vọng."
Khương Tuế Ngọc quỳ một chân trên đất, cung kính đáp: "Thần sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình."
[Leng keng! Phó bản "Đến Kỳ Châu" chính thức bắt đầu, mời ký chủ ngăn cản nam phụ lấy sổ sách chứng cứ.]
Hơn ngàn dặm, trong hậu viện của phủ đô đốc Kỳ Châu, Thứ sử Hàn Vọng Phong đang ở trong căn phòng với ánh đèn lập lòe yếu ớt, ngẩn ngơ nhìn ngọn