Nhà họ Khương là bên ngoại của nữ hoàng, tuy rằng không được nữ hoàng coi trọng, nhưng sự xa hoa được coi trọng của hoàng thân quốc thích thì chưa từng bị sa sụt dù chỉ một ít.
Tường cao làm ngói, mái hiên hình răng cưa.
Bước vào Hầu phủ, đi qua một cái hành lang dài dọc theo mặt nước, hoa cỏ cây cối kết hợp cùng nhau vô cùng thú vị.
Sau khi bước vào bên trong, lọt vào mắt là bình phong sơn bằng vàng miêu tả cây nho quấn quanh cành, trong phòng khách đặt toàn là bàn ghế bằng gỗ lim sợi vàng được chạm khắc tinh tế.
Nhà họ Khương bốn đời sống cùng nhau, nhân số đông đảo, Khương Tuế Ngọc lập tức bị một đám tỷ muội không quen biết vây quanh hỏi han ân cần.
Đại nương và nhị nương đã gả đi rồi, tam nương năm trước đã chọn được người, phía sau là một đám tỷ muội mà Khương Tuế Ngọc không có ấn tượng gì, mồm năm miệng mười mà không ngừng hỏi.
"Tứ tỷ tỷ đến Trấn Ninh Ti dầm mưa dãi nắng mỗi ngày, nhất định là làm việc rất mệt." Khương thất nương trừng lớn đôi mắt nhìn nàng.
"Cũng tàm tạm thôi." Khương Tuế Ngọc trả lời qua loa, bị hỏi nhiều quá, có chút bực dọc.
Khương lục nương cười nhạo nói: "Ngươi đây là biết rõ mà còn cố hỏi.
Ngày ngày bôn ba ở bên ngoài, mắt nhìn xung quanh, tai thì nghe ngóng, bắt lấy những người mang trong lòng ý đồ xấu với triều đình, có thể không cực khổ sao."
"Còn mỗi ngày khua thương múa đao, da thịt nhất định sẽ bị thô ráp, nếu là ta, ta sẽ không chịu đâu." Khương ngũ nương vuốt vuốt tóc mai.
"Cũng đúng, da của muội muội vốn đã thô ráp, nếu như cả ngày khua thương múa đao giống ta thì còn đến mức nào chứ." Khương Tuế Ngọc bất giác mà sờ sờ hai gò má, cảm giác thấy bóng loáng, nhẵn nhụi, đây là nhờ Khương Nghiễn giám sát nàng bôi ngọc dung cao mỗi ngày mới không có khoa trương như nàng ta nói.
"Ngươi!" Khương ngũ nương giận mà nhìn nàng, còn định nói thêm gì đó, đột nhiên bị ngắt lời, chỉ có thể thôi.
"Các ngươi có phải lại đang hỏi đông hỏi tây, gây thêm phiền phức cho tứ nương không?"
Từ bên ngoài có hai người trẻ tuổi bước vào, người lúc nãy nói chuyện có vẻ ngoài bình thường, nhưng thắng ở khí chất ôn hòa, tác phong nhẹ nhàng, so với vị nam tử tuấn tú ở bên cạnh đó, đáy mắt hơi xanh xám, có chút thiếu sức sống, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt mơ màng, lộ ra sự tùy tiện, thấy được Khương Tuế Ngọc, lén lút mà quan sát nàng mấy lần.
Hai người lần lượt là cháu đích tôn - Khương Thần Việt và cháu kế - Khương Thần Bân của Hầu phủ.
Khương Thần Việt mỉm cười nói: "Tứ nương, ông đang đợi người ở Ẩn Nguyệt các, mau đi đi."
Lời của hắn thành công giải cứu Khương Tuế Ngọc, lập tức dẫn theo Khương Nghiễn chạy đi Ẩn Nguyệt các.
Bình Xương hầu - Khương Tự Viễn đã qua tuổi bảy mươi, tóc hoa râm, hai mắt đục ngầu, nhưng đôi mắt đó lại sắc bén như chim ưng, phảng phất như chỉ cần một cái nhìn đã có thể xuyên thủng người khác.
Bởi vì khi còn trẻ ra trận giết địch nên chân bị thương, hễ đến ngày mưa thì bệnh cũ ở chân sẽ tái phát, bây giờ ông ta chỉ có thể ngồi trên chiếc giường nhỏ.
"Nhọc lòng con còn nhớ ta thích món tam lặc tương của cửa hàng cách mười dặm này, đặc biệt chạy ra ngoài thành tìm đến cho ta." Trong giọng nói mang theo sự vui mừng.
"Đây là điều cháu nên làm." Khương Tuế Ngọc khẽ cúi người, trong lòng lại nghĩ đến trong phủ Huyện chúa còn giấu mấy chục vò rượu ngon, là những quan viên khác "hiếu kính" với nàng.
Lại hỏi han xã giao thêm vài câu, Khương Tự Viễn đột nhiên ho lên, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, nô tỳ hầu hạ ở bên cạnh nhanh chóng bưng thuốc thang đến cho ông ta, Khương Tuế Ngọc bước lên nhẹ nhàng vuốt lưng của ông ta.
"Bệnh cũ của ông lại tái phát nữa rồi, có từng mời ngự y không?" Nàng hỏi.
Khương Tự Viễn lại lắc đầu: "Bệnh cũ rồi, tìm ngự y cũng vô dụng."
Chuyển đề tài nói chuyện, ông ta hỏi: "Gần đây bệ hạ đang bận gì vậy?"
Khương Tuế Ngọc cụp mắt xuống: "Ông hỏi nhầm người rồi, chuyện của bệ hạ thì một tiểu thần như con đây làm sao có thể nghe ngóng được."
Khương Tự Viễn không ép hỏi nàng nữa, lại nói: "Đều trách người phụ thân như ta không có ích, em ruột của bệ hạ cũng không làm cho tử tế được, Hầu phủ to lớn như vậy, ngay cả một người có thể san sẻ với bệ hạ cũng không có."
Ông ta thở dài một tiếng, bàn tay già nua như củi khô nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "May mà có con, bệ hạ cũng được an ủi phần nào."
Khương Tuế Ngọc nắm lấy tay ông ta, từng câu từng chữ tha thiết: "Ông nói thế sao con gánh nổi, cống hiến sức lực cho bệ hạ, đây đều là việc con nên làm."
"Tứ nương, con cũng nên trở về đi lại nhiều hơn, thân thiết với huynh đệ tỷ muội hơn, để sau này có thêm nhiều người giúp sức cũng tốt."
"Ông trách nhầm con rồi, con luôn bận tâm đến việc lớn của bệ hạ, một khắc cũng không dám chậm trễ, nếu như có lúc rãnh rỗi, sao lại không trở về thăm?"
Nói ngắn gọn, trở về thăm mấy người hả, không rảnh.
Khương Tự Viễn cười hòa ái: "Vốn dĩ ta cũng không muốn càm ràm, nhưng lại nghĩ đến con mồ côi từ nhỏ, đến tận bây giờ bên cạnh ngay cả một người hợp ý cũng không có.
Cái gọi là thành gia lập nghiệp, nếu con lập nghiệp, cũng đừng quên thành gia.
Nếu như nguyện ý, chi bằng kêu thúc mẫu của con giúp còn tìm một mối hôn sự vừa lòng, thế nào?"
Đây là trá hình gài người bên cạnh nàng?
Khương Ngọc Tuế rót một cốc trà cho ông ta: "Đàn ông mà, con ghét phiền phức.
Tạm thời không muốn thành gia lập thất, huống hồ ai có thể chịu được cái tính khí xấu xa này của con chứ?"
Khương Tự Viễn cười: "Vậy cũng đúng, ông cũng không ép con, nhưng lúc con rảnh rỗi thì cũng nên suy nghĩ đến chung thân đại sự của chính mình."
Hai người cứ nói qua nói lại, thăm dò lẫn nhau.
Khương Tuế Ngọc cùng Khương Tự Viễn đánh vài ván cờ, thấm thoát mặt trời lặn xuống núi phía Tây, đến giờ ăn tối.
Một đại gia đình quây quần bên nhau, những đứa trẻ thỉnh thoảng nói ra vài câu trẻ con, chọc cười những người lớn đang ngồi, anh em một nhà cùng hòa thuận hạnh phúc.
Nhưng Khương Tuế Ngọc từ đầu đến cuối cảm thấy bản thân không ăn khớp với bọn họ.
Đương nhiên, nàng cũng vốn không cảm thấy bản thân là người một nhà với bọn họ.
"Tứ tỷ, ta kính tỷ một ly." Khương Thần Bân đứng lên kính rượu với nàng: "Trước kia thường nghe ông nhắc đến chuyện anh dũng của tứ tỷ tỷ, không khỏi khiến ta cảm thấy kính phục."
Khương Tuế Ngọc đáp lại: "Chẳng qua ta chỉ cố gắng hết bổn phận của mình mà thôi."
Không biết là do rượu quá nồng đậm hay là thế nào, sau đó Khương Tuế Ngọc choáng váng cả người, hai chân mềm nhũn không có sức, lúc ra cửa vừa lảo đảo, xuýt chút nữa ngã thành chó gặm bùn, vẫn là Khương Nghiễn dìu nàng về phòng.
Khương Nghiễn giúp nàng cởi áo đút nước, bận đến tay chân luống cuống.
"Nữ quan, vẫn nên để nô tỳ làm đi."
Khương Nghiễn tự biết rằng mình không phải kiểu người hầu hạ người khác, nghiêng người để cô ta làm.
Nha hoàn vắt khô cái khăn ướt, cẩn thận mà lau mặt cho Khương Tuế Ngọc.
"Hay là, nô tỳ canh giữ ở đây, người đi