Thành Kỳ Châu không phồn hoa như Thượng Kinh, nhưng cũng có nét thú vị riêng.
Người dân nơi đây có giọng nói mang âm điệu mềm mại của phương Nam, nghe vô cùng thân thiết.
Tùy ý đi vào một tiệm cơm nhỏ, tiểu nhị của tiệm mỉm cười chào đón, ân cần nói: "Hai vị muốn ăn gì?"
"Cứ mang những món ngon nhất trong tiệm ra đây, mỗi món một phần." Khương Tuế Ngọc trả lời thay Thôi Mạch Chu.
Thấy khách quý, tiểu nhị càng vui vẻ: "Được được, hai vị chờ một lát, đồ ăn ngon sẽ tới ngay đây."
Khương Tuế Ngọc tìm một vị trí yên tĩnh trên lầu hai, tập trung lau chùi ghế dựa, sau đó bày ra một tư thế mời, Thôi Mạch Chu thuận theo ngồi xuống.
Sau khi hắn ngồi xuống, Khương Tuế Ngọc mới ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Thôi Mạch Chu không hài lòng: "Ngồi chung một bàn với chủ tử, có ai làm nô tỳ giống ngươi không hả?"
Khương Tuế Ngọc bực mình, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười: "Ngài nói đúng." Nói xong bèn đứng dậy, tức giận đứng bên cạnh hắn.
Tốc độ lên đồ ăn rất nhanh.
Chỉ thấy nguyên con gà nướng ngon miệng toả hương thơm, làm người ta thèm nhỏ dãi, món cá trong suốt như pha lê, trông có vẻ rất thanh mát, hương canh thịt dê thơm ngon xộc vào mũi.
Khương Tuế Ngọc không nhịn được mà nuốt nước miếng, mấy con sâu thèm ăn trong bụng đã sắp không ngồi yên được nữa.
Thôi Mạch Chu thoáng thấy bộ dạng thèm thuồng của Khương Tuế Ngọc, tâm trạng cực kỳ tốt, khóe miệng hơi cong lên.
Hắn càng muốn khiến nàng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Vì thế lúc ăn, hắn ăn cực kỳ chậm rãi, động tác ung dung thong thả, nhai kỹ nuốt chậm, làm Khương Tuế Ngọc chỉ có thể mở mắt chờ đợi mà nhìn, càng thêm khó chịu.
Người này thật sự rất gian manh.
Khương Tuế Ngọc nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, không thèm nhìn hắn mà buồn chán nhìn về một hướng khác, xuyên qua cửa sổ.
Dưới lầu là người đi tới lui.
Nhìn lâu thì không còn thấy thú vị nữa, vừa dời tầm mắt lên tửu lâu đối diện, bỗng nhiên nhìn chăm chú, nàng bị hấp dẫn bởi một cô nương trẻ xinh đẹp.
Không phải vẻ đẹp của cô nương này làm nàng giật mình, mà là do khuôn mặt đó nhìn khá quen, như thể đã từng gặp gỡ.
Khương Tuế Ngọc như bị sét đánh, kinh ngạc một lát, không phải nàng ta đã chôn thân trong đám cháy hả, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Phần da ở giữa phần cổ và xương bả vai có vết bỏng, vết thương đã kết vảy đen, trong sự mỏng manh yếu mềm mại lại có thêm vài phần lệ khí.
Diễm Nương cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cảnh giác mà nhìn lại.
Đối diện là một quán ăn, có một tỳ nữ đang đưa lưng về phía nàng ta, cần mẫn gắp đồ ăn cho vị lang quân bên cạnh.
Rất nhanh sau đó có một thư đồng mặc trang phục tôi tớ từ trên lầu chạy xuống: "Chủ tử đã đợi rất lâu, mau lên đây đi!"
Diễm Nương cho rằng trực giác của mình đã sai, đành áp sự hoài nghi xuống đáy lòng, đáp một tiếng: "Tới liền đây."
"Lang quân, ăn nhiều thịt cá một chút để gân cốt khỏe mạnh, mỗi ngày đều dồi dào sinh khí, làm một miếng thịt dê bổ phổi lợi thận, mỗi ngày đều có tinh thần sảng khoái..." Miệng của Khương Tuế Ngọc hệt như bắn pháo, liên tục bằng bằng bằng.
Vừa gắp đồ ăn cho hắn, vừa ung dung thản nhiên nhìn về phía đối diện quan sát tình hình.
Nàng càng nói càng không thể tưởng tượng nổi, những thực khách khác đều nhìn về phía hắn, ánh mắt mang theo tiếc hận: Một vị lang quân tốt đẹp tuổi còn trẻ như vậy mà cơ thể lại hư hao đến nông nỗi này.
Dần dần, khuôn mặt Thôi Mạch Chu cũng bắt đầu không kìm được lửa giận, gằn giọng nói: "Đủ rồi!"
Sau khi thấy Diễm Nương lên lầu, Khương Tuế Ngọc lập tức bỏ đũa xuống không làm nữa: "Vậy mời lang quân tự nhiên."
Nàng cũng không thèm hầu hạ hắn.
Hai người ăn cơm xong thì đi tìm một nhà khách để nghỉ chân.
Khương Tuế Ngọc vốn đứng sau lưng Thôi Mạch Chu, trong lòng chỉ toàn suy tư, không nhìn kỹ đường đi, thế là đâm sầm vào một thiếu niên mặt mày xám xịt.
Thiếu niên vội vàng cúi đầu khom lưng, tạ lỗi với nàng.
Thấy thái độ thiếu niên cũng chân thành, bản thân nàng cũng không có bị thương gì, nên Khương Tuế Ngọc cho thiếu niên đi.
Ánh mắt Thôi Mạch Chu u ám, tựa như muốn xuyên qua thứ gì đó nhìn vào linh hồn của nàng.
Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, Khương Tuế Ngọc suýt chút nữa là đỏ mặt, xấu hổ hỏi: "Trên mặt ta có dính thứ gì hả?"
Chẳng lẽ giống như trong kịch bản, lang quân trẻ tuổi bởi bởi vì sự lương thiện của thiếu nữ mà dần dần cảm mến? Mị lực của ta lớn đến vậy hả?
Hệ thống rất muốn cười nhạo một câu: Ký chủ, cô nghĩ hơi nhiều rồi.
[Tiến độ nhiệm vụ trước mắt chỉ mới được một phần năm.
Ký chủ à, nhiệm vụ của cô vẫn còn hơn phân nửa chưa giải quyết xong đó, đây là thời điểm để nói chuyện yêu đương hả?]
Khương Tuế Ngọc sâu sắc chấp nhận, không có đàn ông cũng được, mạng nhỏ của mình mới quan trọng.
Lại nghe Thôi Mạch Chu châm biếm: "Ngay cả đồ vật của bản thân bị trộm mất ngươi cũng không cảm nhận được sao?"
Khương Tuế Ngọc sờ vào bên