Canh phu tuần tra ban đêm đi ngang qua, tiếng "cốc cốc" của chiếc mõ vang vọng.
Bây giờ đã qua giờ Tuất, đêm cũng về khuya.
Khương Tuế Ngọc đang nằm bò trên mặt bàn ngủ một cách ngon lành, đột nhiên chép chép miệng, hình như là mơ thấy đồ ăn ngon gì đó.
Thôi Mạch Chu mặc một thân thường phục, võ nghệ cao cường, linh hoạt tránh thoát từng nhóm binh lính tuần tra đêm rồi bước vào một ngôi nhà rộng có tận ba lối vào.
Hắn nhẹ nhàng vượt qua những bức tường vây xung quanh, vừa tiếp đất đã thấy ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn lồng từ xa đang đến gần.
Hóa ra người đang tới gần lại là người hầu chuyên chịu trách nhiệm tiếp ứng cho hắn.
Người hầu cung kính nói: "Thôi lang quân, trang chủ đợi đã lâu, thỉnh đi bên này." Nói xong hắn ta liền làm tư thế mời.
Sau khi đi qua một khu rừng nhỏ hoa cỏ sum sê, cây trúc dài cao vút.
Thôi Mạch Chu được người hầu dẫn tới một đình nghỉ chân, bên trên bảng hiệu viết ba chữ "đình Bán Nguyệt", hắn sửa sang lại vạt áo hơi loạn của mình.
Đình Bán Nguyệt được xây dựng ở trên một cái sườn dốc.
Khi trăng trên cao, chiếu ánh sáng xuống, lúc đó mái đình có hơi giống như được bao phủ bởi một màn sương trắng.
Cách đó không xa chính là hòn non bộ gồ ghề được bao quanh bởi dòng nước chảy, âm thanh róc rách của nước hòa cùng tiếng đàn du dương khi có khi không tạo thành một khung cảnh vô cùng thanh tịnh.
Nếu hỏi trong số bạn bè mà Thôi Mạch Chu quen biết, ai là người sỏi chuyện hưởng thụ nhất thì không ai có thể so được với trang chủ của Ức Hiền sơn trang, Tằng Huyền.
Phủ đệ xa hoa lộng lẫy này cùng lắm cũng chỉ là nơi để hắn ta tránh nóng tạm thời mà thôi.
Tằng Huyền là người yêu thích ngộ đạo tu thân, buổi tối thường đến đình Bán Nguyệt để ngồi thiền, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Thỉnh thoảng cũng sẽ đốt hương đánh đàn, rất có thú vui của ẩn sĩ an nhàn, tự do tự tại.
Đương nhiên, tiền đề là phải ngó lơ đi tiếng đàn chói tai của hắn ta.
Chờ Tằng Huyền say mê đàn xong một khúc, người hầu dường như đã quen với chuyện này, cung kính nói: "Trang chủ, khách quý ngài chờ đã tới rồi."
Rốt cuộc Tằng Huyền cũng chịu đại phát từ bi mà đưa mắt nhìn Thôi Mạch Chu, sau khi nhìn đám cây cỏ nát trên chiếc giày của hắn, hắn ta lại trưng ra cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn như cũ: "Thật là kỳ lạ, lúc trước từng là tiểu nhi tử của Thừa tướng vậy mà lại học leo tường.
Leo tường là việc chỉ có tiểu nhân mới làm."
Thôi Mạch Chu cũng không tức giận, mỉa mai nói: "Ta là do nghèo túng mà thôi, còn tài cầm nghệ của ngươi lại chẳng có nửa phần tiến bộ, vẫn khó nghe như vậy."
Cho nên chỉ cần là những nơi Tằng Huyền đặt chân đến đều sẽ không có chim chóc làm phiền hắn ta.
Đã từng nghe quá nhiều lời mỉa mai kiểu này rồi nên Tằng Huyền cũng đã luyện luôn được một lớp da mặt dày, thản nhiên đối mặt mà đề nghị: "Lâu rồi không gặp, công phu mồm mép của ngươi đúng là tăng lên không ít.
Ngươi xem, đêm nay có trăng sáng, cảnh đẹp lại thơ mộng như này, chi bằng ngồi đây cùng ta uống mấy chén?"
Thôi Mạch Chu hiển nhiên không muốn cùng người bạn cũ này ôn lại chuyện xưa, lịch sự nói: "Hôm nay ta có chuyện quan trọng hơn, lần tới sẽ cùng ngươi uống rượu thỏa thích một phen.
Có phải là ngươi nói gã kia đang làm việc ở một tửu lâu tại Kỳ Châu?"
Tằng Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Đó cũng không phải là một tửu lâu đơn giản.
Hầu như toàn bộ quan lớn quý nhân của thành Kỳ Châu đều thường xuyên đến nơi đó, có thể đoán bối cảnh của tửu lâu đó là vô cùng phức tạp."
"Dù cho là đầm rồng hang hổ, ta vẫn muốn đi." Ánh mắt Thôi Mạch Chu trầm tĩnh, như một hồ nước sâu không đáy.
Trong khách điếm, Khương Tuế Ngọc vốn dĩ đang ngủ ngon lành, chợt nghe thấy một tiếng hét đầy hoảng loạn, nàng bừng tỉnh thức dậy, vội vàng chạy đến mép giường.
Cả người nữ tử đang bị thương đột nhiên co rút rồi run rẩy, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Đừng giết ta, ta không muốn chết.
Cứu mạng!"
Trong mộng cảnh, thấy được mấy gã đàn ông mặc trang phục cẩm y vệ liên tục áp sát nàng ấy, rồi cởi hết quần áo của nàng ấy ra, sau đó đem nàng ấy treo lên bằng một chiếc khăn lụa trắng.
Đầu tiên là dùng roi quất, sau lại dùng sáp đèn cầy nhỏ từng giọt vào vết thương trên làn da của nàng ấy, làm đủ thứ chuyện kinh khủng khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Sau khi vũ nhục nàng ấy xong, bọn họ vẫn cảm thấy không thỏa mãn.
Nhìn thân thể nàng ấy đầy vết thương, hơi thở thì thoi thóp, những người đó cũng không cứu nàng ấy mà chỉ đơn giản là dùng chiếu cuốn lại, để chuẩn bị ném ra bãi tha ma.
Khương Tuế Ngọc cố gắng đánh thức nàng ấy dậy: "Mau tỉnh đi! Hiện tại cô nương không có việc gì hết, tất cả mọi việc trong mộng đều là giả thôi."
Nữ tử đột nhiên mở mắt, nhìn thấy được nàng, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ không yên.
Liều mạng mà nhảy xuống giường, rõ ràng đây là sợ hãi nàng sẽ hại nàng ấy.
Khương Tuế Ngọc liền trấn an: "Đừng sợ, ta sẽ không làm hại cô nương đâu."
Một lúc lâu sau, lý trí của nàng ấy mới quay trở lại, hỏi nàng rằng: "Ngươi là ai, vì sao ta lại ở chỗ này?"
Khương Tuế Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi giải thích chuyện đã cứu nàng ấy ra sao.
Nữ tử vốn là một người có ân tất báo, nghe xong lời nàng nói liền định xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường hành lễ bái tạ.
Nhưng nàng ấy lập tức bị Khương Tuế Ngọc ngăn cản: "Khoan đã, lỡ như ảnh hưởng đến miệng vết thương thì chẳng phải là lãng phí tiền thuốc hay sao?"
Nữ tử ngượng ngùng, cảm kích nói: "Đa tạ ân nhân ra tay cứu giúp."
"Không sao.
Thực ra người mà cô nương cần phải cảm tạ chính là lang quân nhà ta, ngài mới là người thanh toán tiền thuốc." Khương Tuế Ngọc cười nói.
Sau khi dò hỏi một lúc, hóa ra vị nữ tử này tên là Đỗ Nhược, kiếm sống bằng nghề hát rong hiến nghệ ở Hàn Ẩn lâu.
Hôm qua cũng như mọi ngày, sau khi hát xong một tiểu khúc, nàng ấy thu thập đồ đạc rồi chuẩn bị trở về nhà.
Nhưng sau đó không biết sao đột nhiên lại xuất hiện mấy tên khách nồng nặc mùi rượu, một hai ép nàng ấy phải uống rượu.
Thấy nàng ấy cứ từ chối thì cậy mạnh mà cưỡng ép, lôi nàng ấy vào một gian phòng.
Sau đó xảy ra một số chuyện khiến nàng ấy vô cùng đau đớn, thống khổ không thể chịu đựng được, đến nỗi nàng ấy còn ước mình sẽ không bao giờ nhớ lại những chuyện kinh khủng đó một lần nào nữa.
[Keng, tiến độ nhiệm vụ đạt một phần hai, điều tra Hàn Ẩn lâu.]
Khương Tuế Ngọc nghe xong cảnh ngộ của nàng ấy thì thấy vô cùng đồng cảm.
Từ đầu tới cuối nàng đều mím chặt môi, nhìn thấy Đỗ Nhược lại sắp lạc vào nỗi kinh hoàng một lần nữa thì ngay lập tức an ủi nàng ấy mà không cần suy nghĩ nhiều, rồi lại khuyên nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt.
Chiếc đèn hoa được thổi tắt, Đỗ Nhược cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Khương Tuế Ngọc lúc đó dù sao cũng không ngủ được, vì vậy nhìn ánh trăng sáng ngoài trời, muốn ra ngoài hành lang hít thở không khí một chút.
Rón rén mở cửa để ra ngoài, lại đúng lúc gặp được Thôi Mạch Chu từ bên ngoài trở về.
Thôi Mạch Chu không chút hoảng loạn, đã nghĩ sẵn lý do trong đầu, đang muốn giải thích: "Ta..."
"Khoan đã." Khương Tuế Ngọc nói xong thì tiến đến gần vạt áo hắn mà hít lấy hít để.
Mùi hương thơm mát đặc biệt trên người nàng quanh quẩn ở chóp mũi của Thôi Mạch Chu, khiến thân thể Thôi Mạch Chu vô thức căng chặt rồi lùi về phía sau.
Trái tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, thực sự sợ nàng sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Một lát sau, chỉ thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Khương Tuế Ngọc, nàng lên án: "Được đó, lang quân ăn vụng gà quay mà không gọi ta, quá là không tốt rồi!"
Trái