Đối mặt với vị hôn thê cũ của mình, cũng là thê tử kết tóc của hoàng thượng tương lai, tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.
Trong trí nhớ của Thôi Mạch Chu, thật ra hắn cũng không có ấn tượng gì nhiều về vị hôn thê cũ này.
Hắn chỉ mơ hồ nhớ được vào thuở niên thiếu, lúc tan học trở về nhà, vì xuất phát từ lòng tốt của mình, hắn đã nhặt diều giúp một tiểu cô nương xinh đẹp.
Khi đó nàng ấy đã xấu hổ nở nụ cười với hắn.
Thôi Mạch Chu có khả năng chỉ cần gặp qua ai thì sẽ không quên người ấy nên sau này khi lớn lên, hắn vẫn có thể mơ hồ nhận ra nàng ấy.
Dòng thời gian qua đi, tình cảm phu thê nhiệt tình lúc ban đầu sẽ dần dần biến mất không còn nữa, hệt như dòng nước lã nhạt nhẽo vô vị.
Lâu ngày, mối liên kết giữa hai người không phải là cơm áo gạo tiền thì cũng là những việc vặt trong cuộc sống.
Kiếp trước, sau khi Cảnh Vương đăng cơ, Thẩm Hạm thân là Hoàng hậu chính cung vẫn luôn giúp đỡ bệ hạ.
Bọn họ không hề giống người đời, qua biết bao năm tháng dài đằng đẵng, cả hai vẫn ân ái như trước, cứ như rượu ngon trải qua một thời gian ủ thật lâu sẽ ngày càng trở nên nồng đậm vậy.
Mấy chuyện phá hết công đức như kiểu cướp thê tử của người bề trên tương lai này, Thôi Mạch Chu thật sự không làm được.
Thẩm Hạm đau lòng nhìn hắn: "Dữ Tu ca ca, Hàm Nhi quyết định tùy hứng một lần, cùng huynh rời khỏi Kinh thành để làm một đôi phú quý an nhàn."
Làn gió mát hiu hiu thổi bay cái oi bức của tiết trời ban ngày.
Ở hồ nước cách đó không xa, thi thoảng tiếng ếch kêu vang vọng lại truyền đến.
Mây trôi lơ lửng, cuối cùng vầng trăng tròn như chiếc đĩa bạc cũng dần dần xuất hiện.
Ánh trăng tản ra như sương như tuyết, quyện vào mái tóc đen và đôi lông mày thanh tú của Thôi Mạch Chu.
Làn gió khẽ lay động bộ y phục dài của hắn, tựa như chỉ chốc lát nữa thôi, hắn sẽ cưỡi gió bay đi mất.
Một cô nương như Thẩm Hạm cũng không khỏi cảm thán, tướng mạo của Thôi cửu lang thật sự rất xuất chúng.
Thôi Mạch Chu nở nụ cười kỳ quái: "Có lẽ Vương phi đã uống rượu, nếu không thì sao người lại say như thế này, còn nói ra những lời nhảm nhí như vậy."
"Vương phi cần biết, tại hạ Thôi Mạch Chu nay chỉ là một thân hèn mọn mang tội, không quyền không thế, càng không giàu sang phú quý.
Dù cho là ai đi theo ta chăng nữa thì cũng phải chịu khổ, vất vả kiếm tiền mà thôi.
Nếu người cảm thấy tại hạ có một túi da tốt, biết đọc mấy cuốn sách hay có chút tri thức, có chút tài hoa nên say đắm ta.
Có một thứ gọi là dung nhan dịch lão, tuổi xuân trôi nhanh, nếu chỉ vì lý do nông cạn này thì đừng đánh đổi cuộc đời của mình."
"Đương nhiên, ta biết rõ Vương phi không phải người có suy nghĩ ham muốn những thứ nông cạn như vậy.
E rằng người vẫn còn nhớ rõ mối hôn sự của chúng ta khi trước.
Nhưng người không cần cảm thấy gả cho người khác là có lỗi với ta, Dữ Tu hiểu tâm ý của người.
Hơn nữa, thiên hạ rộng lớn, nơi đâu cũng là đất của vua, chúng ta trốn đến đâu được? Người thực sự bằng lòng bỏ lại những vinh hoa phú quý của một Vương phi sao? Người thật sự có thể mặc kệ nhà họ Thẩm rơi vào tình huống bất lợi sao?"
Giọng nói của hắn rất bình thản, mỗi một chữ đều có đạo lý, bình thản như thể đang dùng bữa uống nước vậy.
Nàng ấy nguyện ý bỏ lại hết tất cả vì hắn, nhưng hắn không hề lộ ra chút cảm kích hay vui sướng gì, toàn bộ đều là sự tình nguyện đến từ một phía của nàng ấy.
Trong lòng Thẩm Hạm chợt nguội lạnh, nàng ấy lảo đảo lùi về sau, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Nhưng Thôi Mạch Chu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không hề muốn dìu nàng ấy dù chỉ một chút.
Cũng không phải vì hắn máu lạnh, chỉ là vì hắn đã hết lòng rồi.
Cách giúp nàng ấy tốt nhất chính là dẹp hết những quyến luyến của nàng ấy dành cho mình, hai người triệt để xóa sạch hết tất cả.
Vài con đom đóm khẽ điểm xuyết lên những cây đào trông rất đẹp, gió đêm ùa vào mặt khiến Thẩm Hạm tỉnh táo lại.
Nàng ấy cắn đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt có chút nóng.
Thẩm Hạm cảm thấy nhục nhã khi bị hắn từ chối nhưng sau đó, nàng ấy đã lập tức tỉnh táo trở lại khi nhận ra mình vừa kích động và bốc đồng nhường nào.
May thay, nàng ấy đã kịp thời kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, nếu không thì sẽ gây họa lớn mất.
Hai người đều thông minh, Thôi Mạch Chu đã cho nàng ấy bậc thang để leo xuống.
Hắn khom mình hành lễ nói: "Tại hạ Thôi Mạch Chu đi nhầm vào nơi này đụng phải Vương phi, xin Vương phi thứ tội."
Thẩm Hạm nhìn hắn đầy ẩn ý, lúc đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên tiếng thét chói tai truyền đến.
Tiếp theo đó là âm thanh của vật gì đấy vừa rơi xuống nước.
Khương Tuế Ngọc đang trốn tại một góc sau bụi cỏ để nghe lén, còn nghe một cách rất thích thú nữa.
Nàng nghĩ thầm, tính cách của Thôi Mạch Chu này thật sự rất đỉnh, thảo nào độc giả rất thích nam phụ này.
Khương Tuế Ngọc đang thích thú nghe lén, bỗng nhiên nàng cảm nhận được có thứ gì đó ẩm ướt và dinh dính trên mu bàn tay của mình.
Nàng nương nhờ ánh trăng sáng, cúi đầu nhìn một chút, một con ếch đang nằm sấp trên tay của nàng.
Đôi mắt xanh to cỡ hạt đậu của nó phản chiếu lại ánh trăng, rất sáng, vừa hay đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với nàng.
Nàng bình ổn hô hấp của mình lại nhưng vẫn cảm thấy tóc gáy đã dựng đứng lên hết rồi.
Cả đời này, thứ nàng sợ nhất chính là động vật lưỡng tính như thế này, đặc biệt là mấy thứ như ếch nhỏ.
"Ộp~"
Con vật nhỏ vừa kêu một tiếng, suýt chút nữa tiễn nàng đi xa luôn rồi.
Sắc mặt Khương Tuế Ngọc đột ngột thay đổi, nàng nhất thời hoảng sợ, hét lên đầy chói tai.
Sau đó nàng hất con ếch đi, hoảng hốt chạy bừa vì muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi kinh khủng này.
Nào ngờ cái cây ở sát tảng đá bị nghiêng sang một bên, Khương Tuế Ngọc mất cân bằng.
Hai tay của nàng quơ qua quơ lại trong khoảng không một hồi, sau đó ngã xuống ao.
Giọt nước bắn tung tóe khiến mấy con ếch nhỏ hoảng sợ chạy đi rồi nép mình vào những bèo sen.
"Có người rơi xuống nước!" Lính gác đêm của phủ hô to.
Khương Nghiễn đang rất thoải mái vì vừa giải quyết nỗi buồn xong xuôi, sau đó nàng ta nghe được tin có người rơi xuống nước.
Có vẻ tình hình rất ầm ĩ lộn xộn, vô số người tụ tập lại bên cạnh ao để cứu người và xem náo nhiệt.
Cũng không biết là kẻ ngốc nhà nào bước đi không nhìn đường, tự nhiên lại rơi xuống nước.
Nhưng con người mà, ai ai cũng có tính hiếu kỳ cả, Khương Nghiễn đẩy đám đông ra để tiến lên phía trước.
Nàng ta đang muốn cười nhạo kẻ ngốc đi không nhìn đường kia một chút, nhưng ngay giây kế tiếp, nàng ta không thể mở miệng cười nổi.
Ơ?
Đó không phải là Huyện chúa nhà mình sao?
Khương Nghiễn xông lên phía trước, kiểm tra từ đầu đến chân của Khương Tuế Ngọc một lần: "Huyện chúa, người không sao thì quá tốt rồi!"
"Ngươi câm miệng cho ta."
Từ lúc tồn tại trên cõi đời này đến giờ, Khương Tuế Ngọc chưa từng cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Vốn dĩ đã đủ mất mặt rồi, nhưng nàng ta lại nói oang oang như cái loa lớn.
Khương Nghiễn gọi tên nàng lớn như vậy, sợ người khác không biết nàng là ai à.
Vì để cứu nàng, cả người Thôi Mạch Chu đã ướt sũng.
Mái tóc dài ướt nhẹp của Thôi Mạch Chu rũ trên vai, hắn ngoan ngoãn nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh.
Từng giọt nước trên bộ y phục nhỏ xuống, từ từ đọng lại thành một vũng nước.
Gió đêm có chút lạnh, Khương Tuế Ngọc lạnh run đến mức phát sốt rồi.
Nàng không nhịn được mà siết chặt chiếc áo choàng Khương Nghiễn vừa khoác lên cho mình khi nãy.
Dường như chân nàng vẫn còn hơi đau, đau đến nỗi không thể nhấc lên được.
Nếu không quay về tắm nước nóng