Khúc Giản Nhi kiếp trước là cô nhi, may mắn được lão đạo sĩ *tị thế nhận nuôi.
Bởi vì có thiên phú dị bẩm, học một thân bản lĩnh.
Sau đó, lão đạo sĩ qua đời trước khi mạt thế đến.*tị thế: thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với ngoại giớiĐối với đạo quan.
Khúc Giản Nhi thích nó từ tận đáy lòng.Nhớ lại.Khi Bạch Vi đẩy cửa mà vào, phát hiện chốt cửa đã bị khóa: “Không phải nói không người nối nghiệp, cha mẹ chưa gặp mặt mới đem nơi này để lại cho chị, đây có người sống mà?”Khúc Giản Nhi không nói gì.“Kẽo kẹt” một tiếng.Một đứa trẻ khoảng 5 tuổi bước ra từ phía sau cánh cửa.“Các ngươi là ai vậy?”Bạch Vi chống tay lên hông, dùng giọng điệu đặc biệt không nữ tính nói: “Những lời này hẳn chúng tôi nên hỏi em đấy?”Cậu bé nhanh chóng đóng cửa, vào bên trong.“Anh, có người xấu lại đây!!!”Bạch Vi buồn bực: Có người xấu xinh đẹp như chúng ta?Khúc Giản Nhi rung đùi: “Khiếp sợ, đạo quan cũ nát không chịu nổi bị kẻ địch phá cửa đi vào, xong việc thế mà không một người biết được.
Cơ sở hạ tầng và an ninh khu náo nhiệt Đế Quốc chểnh mảng như thế, rốt cuộc nhân tính méo mó, hay đạo đức chôn vùi?”→_→ Bạch Vi: Tỉnh tỉnh, chị ở đây diễn cái gì đấy?(っ?з Tiểu Trương: Đại sư nói cái gì cũng đúng!Sân đạo quân trồng một bụi cây kim ngân cao 3 mét, những chiếc lá xanh biết tung bay theo gió.
Bên cạnh chiếc bàn đá dưới cây bồ đề, có 3 người đang ngồi.1 giờ sau.Bên người Khúc Giản Nhi có 8 cái bát lớn chồng lên.Mạt thế thường xuyên ăn một bữa đói 3 bữa, đối mặt với mỹ thực, cô đã hóa thân thành xe lửa: Ăn như điên, ăn như điên, ăn như điên——Khúc Giản Nhi nhấc tay: “Làm phiền thêm một chén.”Bạch Vi cắn chiếc đũa: “Quen biết chị