Ánh sáng mặt trời mọc tuy chiếu khắp bầu trời, hơi ấm rọi vào cơ thể Khúc Giản Nhi, lại vô duyên vô cớ hơi lạnh.Mạnh Thanh Dương bị hơi thở Khúc Giản Nhi trấn trụ, thật lâu sau chưa thả lỏng tinh thần.Bạch Vi làm dịu không khí: “Khụ, chị ấy không phải nhằm vào em, chị ấy chỉ hy vọng có thể ở đạo quan sống mãi.
Nhìn không ra, em biết nấu cơm nha, có cần chị cùng cầu xin chị ấy, để chúng ta ở lại lâu dài?”Mạnh Thanh Dương theo bản năng hỏi: “Vì sao cầu chị ấy?”Bạch Vi cười nói: “Bởi vì tòa đạo quan này của chị ấy.”Mạnh Thanh Dương gật đầu nửa tin nửa ngờ, sau đó liên tục nhận lỗi, nói rõ bọn họ không phải cố ý chiếm đoạt đạo quan.
Chỉ thấy, Khúc Giản Nhi thất thần chống cằm.Bạch Vi an ủi nói: “Đạo quan rách nát lại tàn tại cũng có cái tốt của nói, rốt cuộc, người có tiền sẽ mất đi phiền não, mà nghèo khổ và trắc trở mới có thể khiến con người hướng về phía trước á.”Khúc Giản Nhi liếc mắt nhìn Bạch Vi: “Giảng giải không có hiệu quả chị cảm ơn em.”Bạch Vi thấy Khúc Giản Nhi hơi thở không cao về phòng ngủ bù, cô đếm đếm số tiền nhỏ trong điện thoại của mình.
Khi đám người Mạnh Thanh Dương cũng về phòng, cô đưa ra quyết định.Lúc Khúc Giản Nhi từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.Cô thay đổi quần áo, vừa mới bước vào sân, nụ cười trên