Khúc Giản Nhi khiêng ghế nhỏ, đuổi Bạch Vi khắp sân, cảnh tưởng vô cùng hài hòa.
Nghe thấy động tĩnh.
Mạnh Thanh Dương và Tiểu Trương từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một màn như vậy, bọn họ lnhìn nhau.
Đồng thời xoay người trở về phòng.
Mạnh Đại Bảo: “Anh, bên ngoài làm sao vậy?”?(●′?`●)??(●′?`●)? Mạnh Nhị Bảo / Mạnh Tam Bảo: “Làm sao vậy?”Mạnh Thanh Dương chỉ nói: “Không phải chuyện lớn gì, chăm chỉ giải đề toán, lát nữa anh quay lại kiểm tra từng người.
”Nửa giờ sau.
Bạch Vi bị Khúc Giản Nhi giao trách nhiệm chỉnh đốn và cải cách, cô cắn môi, coi ro trong góc trả lại hàng.
Khúc Giản Nhi xoa xoa đôi lông mày đau nhức, sau đó cô nghĩ đến mục đích quan trọng bây giờ.
Chỉ chốc lát sau, mấy người dọn ghế gập nhỏ, chỉnh tề ngồi trong sân, tiếp nhận phương châm mới của đạo quan.
Khúc Giản Nhi: “Mục tiêu của chúng ta là?”Mấy người: “Tạo ra đạo quan tiên tiến nhất trong nước!”Khúc Giản Nhi: “Tôn chỉ của chúng ta là?”Mấy người: “Đưa ra thị trường! Phất nhanh!”Khúc Giản Nhi gật đầu: “Rất tốt, trước khi mỗi người trở thành phú bà được săn đón, mọi người thống kê một chút tài chính trong nhà chúng ta.
”Người trong sân lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Khúc Giản Nhi hỏi Bạch Vi: “Đồng chí Tiểu Bạch, chúng ta có bao nhiêu tiền?”Bạch Vi thành khẩn: “Hồi tổ chức, chúng ta không có tiền.
”Khúc Giản Nhi trừng lớn mắt: “……”Bạch Vi tương tự trừng lớn mắt: “……”Khúc Giản Nhi xoa giữa mày: “Xem ra tìm một nhân viên kế toán thống kê tiền tài vô cùng cấp bách.
”Đạo quan đổ nát đến nỗi ngay cả một con chim cũng không thèm ghé thăm, Bạch Vi thật sự không thể đả kích tinh thần tích cực của Khúc Giản Nhi.
Khúc Giản Nhi nhiệt tình vẫn còn tăng vọt.
Tất cả mọi người không thể chọc thủng lớp vải che hiện thực kia, sôi nổi ngậm miệng không nói.
Khúc Giản Nhi