1 giờ sau.
Mọi người biết ác linh lông dài bởi vì đau nửa đầu, đi đêm không chú ý đường mới bị rơi xuống giếng qua đời.
Bởi vì là giếng hoang, cho nên không ai chú ý tới, cho nên cô ta sống ở đáy giiếng.
Một lần ở lại này, trên trăm năm.
Cùng đạo quan trở thành hàng xóm tôn trọng nhau như khách.
Khúc Giản Nhi nhìn về phía Mạnh Thanh Dương, tùy ý hỏi: “Thả đi hay xoẹt xoẹt cắt?”Ác linh lông dài bị dọa suýt chết một lần nữa, cô ta run rẩy co rúm người lại, không dám lên tiếng.
Mạnh Thanh Dương thật cẩn thận nói: “Nếu không phải quá đáng giận, chuyện tra ra có nguyên nhân.
Chị Khúc, phạt cô ta trông nom nhà được rồi, cũng không cần thật sự cần cắt gì kia?”Ác linh lông dài phảng phất được sống lại, dập đầu nói: “Ta sẵn lòng làm người gác cổng cho đại sư! Trước kia ta chưa từng hại người, sau này cũng sẽ không hại người, cầu đại sư tha cho ta một mạng!”Khúc Giản Nhi sở dĩ đem quyền lựa chọn giao cho Mạnh Thanh Dương, một bởi vì là người nhà bị hại, hai cô muốn thông qua việc này, thấy rõ đối nhân xử thế của Mạnh Thanh Dương.
Cũng may, đối phương không làm cô thất vọng.
Khúc Giản Nhi một thân khuynh hướng xấu xa, cô mỉm cười tháo tơ hồng trói ác linh lông dài.
Sau khi thả đi.
Khúc Giản Nhi mới nhìn về phía Hồ Bán Tiên và Hàn Chiêu Viễn thận trọng, không khó chịu.
Hồ Bán Tiên biết rõ gặp được Khúc Giản Nhi là cơ duyên, ông ta muốn làm quen: “Đa tạ đạo hữu không so đo hiềm khích trước đây, đạo hữu sư phụ từ đâu đến? Quan chủ đạo quan Thanh Hư đời trước ta