Nhưng trình độ học vấn phổ biến của người nhà đến theo quân đều không cao, sợ những người càn quấy kia tìm tới tăng thêm khó khăn cho các cô, cho nên văn phòng trực thuộc quân đội bên này còn ôm tin tức không lộ ra ngoài, dự định ban đầu của Giang Thanh cũng là để cho các cô âm thầm quan sát, yên lặng chọn ra người thích hợp sau đó cho bộ phận hậu cần bên kia chọn.
Thật không nghĩ tới việc buồn ngủ đã có người đưa gối đầu, cuộc tuyển chọn còn chưa. bắt đầu, đầu tiên là có một người biết trước được tin này tới xin chuyển việc, sau đó lại có người phù hợp tìm đến họ. Nói thật, các cô cũng rất thèm thuồng công việc đó, đầu tiên họ cũng nghĩ tìm người thân của mình nhưng lại không có người phù hợp, bên hậu cần lại không thể múa rìu qua mắt thợ, nếu không bọn họ cũng muốn thứ nước béo này truyền cho người ngoài.
Nhưng nghĩ lại, Tô Ngọc Kiều là Giang Thanh giới thiệu tới, chỉ tiêu công tác này cho cô, coi như là tiện nghi cho người một nhà. Đừng nói, công việc này Tô Ngọc Kiều thật đúng là đã tiếp xúc qua, nhưng cô có chút chướng mắt.
Anh trai Tô Vũ của cô sau khi tốt nghiệp đại học mới vừa vào xưởng dệt chính là bắt đầu từ nhân viên thu mua, khoảng thời gian đó Tô Vũ mỗi ngày đạp xe đạp đi sớm về tối chạy khắp nơi, đến nhà đồng hương thu mua tơ tằm, xem nuôi tằm, còn đi nơi khác khảo sát học tập, chọn vào vật liệu vân vân.
Cô nhìn cũng cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa chủ yếu nhất chính là, khoảng thời gian Tô Vũ vừa mới bắt đầu chạy xuống nông thôn thu mua, mới nửa tháng đã có một làn da bánh mật. Trong đầu Tô Ngọc Kiều vừa nhớ tới hình tượng anh trai lôi thôi lếch thếch mỗi ngày mồ hôi thối đầy người, liền ghét bỏ nhăn mũi.
"Xin hỏi, bộ đội nhân viên thu mua bình thường đều làm công tác gì?"
Nếu thật sự trở thành phiên bản da đen như anh của cô, thà cô xuống căn tin phụ nấu ăn còn hơn.
Câu hỏi này khiến đồng chí bối rối, cô chỉ biết là chỉ tiêu công tác của bộ phận hậu cần mặc kệ làm gì đều khẳng định là công việc tốt.
Văn phòng trực thuộc quân đội tuy gần nhà văn phòng quân đội nhưng hai
bên thuộc quyền quản lý khác nhau, cụ thể làm gì các cô cũng không rõ lắm.
“Nghe nói bên đó cần người biết viết và tính toán, có lẽ là việc văn phòng”.
Đồng chí tóc ngắn nói mơ hồ.
Với công việc văn phòng, vậy thì không khác công việc cô làm ở nhà máy dệt là mấy, đại khái chính là nhu cầu thống kê và chi phí hạch toán các loại.
Nhìn như vậy, cũng rất thích hợp với cô. Tô Ngọc Kiều đang suy tư trong lòng, lúc này cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Giang Thanh từ phía sau cửa đi ra thấy Tô Ngọc Kiều quả nhiên ở đây, liền cười vẫy vẫy tay với cô: “Hai người nói chuyện xong chưa, Ngọc Kiều, đến đây, cô theo tôi đến văn phòng một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Được.”
Cách văn phòng quân đội rẽ trái, phòng thứ hai bên trong chính là phòng làm việc của Giang Thanh, Tô Ngọc Kiều đi theo phía sau cô vào.
Phòng làm việc này không lớn, bên trong chỉ có một cái bàn làm việc, hai cái ghế cộng thêm một cái tủ đầy ắp tư liệu.
‘’Đến đây, Ngọc Kiều chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Giang Thanh cầm ấm nước bên bàn rót chén nước ấm đặt tới bên tay cô, sau đó chào hỏi. Tô Ngọc Kiều liền thuận theo tự nhiên ngồi xuống một cái ghế trống trong đó, sau khi Giang Thanh đặt ấm nước xuống, lại đi tới trước bàn làm việc lật xem tư liệu, lập tức rút ra hai tờ giấy cầm ngồi xuống đối diện cô.
Giang Thanh Tiên cầm lấy ly uống một ngụm nước, sau khi đặt ly nước xuống mới cười hỏi cô: “Vừa rồi đồng chí văn phòng quân đội có giới thiệu công việc tốt cho cô không?"
Tô Ngọc Kiều một tay đặt ở đầu gối, tay kia cầm lấy ly cũng nhấp một ngụm nước.” Có, đồng chí văn phòng quân đội đều rất có trách nhiệm.”
“Vậy cô có chọn được công việc thích hợp hay không?”