"Coi như là có đi, nhưng mà đồng chí văn phòng quân đội đề cử tôi qua bên nhân viên thu mua bộ phận hậu cần quân đội, đồng chí ấy cũng không xác định nhân viên thu mua phải làm công việc gì, tôi cũng không biết mình có nên nhận công việc đó không, cho nên có chút do dự.”
Tô Ngọc Kiều nháy mắt mấy cái nói. Giang Thanh nghe vậy lại cười, cầm lấy hai tờ giấy cô rút ra đưa cho cô nói: "Này, cô cứ xem cái này trước, Ngọc Kiều, tôi cảm thấy cô rất phù hợp với công việc ấy, phải có lòng tin với chính mình.” Hai tờ giấy kia một tờ là đơn xin nhậm chức, một tờ khác liệt kê mấy yêu cầu tuyển dụng.
Xem ra công việc này quả thật rất hấp dẫn, cũng quả thật không thể qua loa, người của văn phòng trực thuộc quân đội chỉ phụ trách sàng lọc, cuối cùng quyết định ai lưu lại quyền lợi là nằm ở trong tay Giang Thanh, bảng báo danh cùng nội dung tuyển dụng đều ở chỗ cô giữ lại.
Hiện tại Giang Thanh hào phóng lấy ra cho cô xem, xem ra là đặc biệt coi trọng cô. Trên trang yêu cầu tuyển dụng, viết rất chi tiết, tổng thể xem ra Tô Ngọc Kiều đã có hiểu biết đại khái về công việc này.
Cách nói của người làm việc trong quân đội cũng không sai, cũng rất phù hợp với suy đoán ban đầu của cô, đại khái chủ yếu vẫn là làm công tác văn phòng, cho nên yêu cầu trình độ học vấn của người ứng tuyển rất cao.
Bên này Giang Thanh biết nhiều tin tức hơn một chút, cô nếu coi trọng Tô Ngọc Kiều, liền cũng không gạt cô cái gì:
"Nếu cô đến đó, cô sẽ thay vị trí của một thư ký nhỏ, công tác chủ yếu chính là phối hợp với bộ hậu cần thống kê tốt nhu cầu với số lượng mua hàng cụ thể dự đoán trong ngày, vừa đúng chuyên ngành của cô, tôi chắc cô có thể đảm nhận được.”
"Nhưng chức vị này lại là những người từ quân đội điều động đến, cô chỉ lấp chỗ trống một thời gian thôi, không có bề bạt thăng chức hay gì khác, nhiều thì năm năm, ngắn thì một hai năm, khi cô tích lũy đủ tuổi lao động vào Đảng là được, những này tình huống cụ thể đến lúc đó còn phải xem lãnh đạo bộ hậu cần đối kiểm tra hiệu quả và thái độ làm việc hằng ngày của cô nữa.”
Nếu những người được quân đội điều tới
bộ phận hậu cần mà không có bản lĩnh cũng không có cơ hội nhiều, cho nên có rất nhiều cán bộ sắp nghỉ hưu không thể thăng chức được.
Tình huống của Tô Ngọc Kiều khác với bọn họ, chắc chắn không được đối xử tốt bằng họ nhưng bản thân cô cũng không kém cạnh gì, bằng cấp cũng được cho là tốt nhất trong đám người kia, chỉ cần chịu cố gắng làm thật tốt, sớm muộn gì cũng có thể làm được gì đó.
Giang Thanh nói hết tất cả tin tức nội bộ cho cô biết, đặt cược vào cô, cũng là do cô thấy Tô Ngọc Kiều rất có duyên với cô, đổi lại là người khác cô sẽ không nói chi tiết như vậy.
"Về tiền lương có thể thấp hơn những đồng chí cùng ở vị trí này, Cô sẽ có thời gian thử làm, ba tháng đầu là 25 đồng với mấy khoản trợ cấp khác, tổng cộng là 28 đồng 80 hào.”
"Nếu qua ba tháng đầu cô có thể ở lại, tiền lương sẽ bằng với những đồng chí cùng cấp, là 35 đồng, cộng thêm trợ cấp tổng cộng là 38 đồng 70 hào.”
“Thế nào, cô suy nghĩ kỹ chưa, còn có chỗ nào không hiểu nữa?"
Giang Thanh cuối cùng hỏi. Tô Ngọc Kiều lắc đầu, khi nghe xong, trong lòng cô cảm thấy đây chính là bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống, là chuyện tốt. Trách không được người của văn phòng trực thuộc quân đội không dám lộ ra, vừa vào Đảng vừa có thể đề bạt, đổi lại ai mà không muốn công việc tốt như vậy, lại càng không đề cập tới tiền lương còn cao.
Lấy xưởng dệt cô quen thuộc nhất làm ví dụ, trợ lý Tiểu La của ba cô cũng tốt nghiệp đại học, năng lực làm việc tốt, người lại cẩn thận, tiền lương một tháng của cô nghe nói là hơn 33 đồng, còn có xưởng dệt bỏ ra giá cao từ nơi khác đào tới cải tạo! Kỹ thuật viên máy móc, nghe anh trai anh cô nói là tốn một cái giá khá cao, cái giá này cũng chỉ có 42 đồng. Nhưng khả năng của công việc này chính là có thể được đề bạt thăng chức, giờ phút này Tô Ngọc Kiều chỉ nghĩ mỗi hai từ này.