Tô Ngọc Kiều vẫn rất hài lòng với thái độ giải quyết vấn đề của cô giáo, cũng may lần này cô kịp thời phát hiện ra, nếu không cô không thể tưởng tượng được mình sẽ vì con của mình làm những gì. Tiết trước lớp A Mãn có bài kiểm tra, ngày học kéo dài nên Tô Ngọc Kiều đưa Tiểu Bảo về trước.
Trên đường đi, cô thử hỏi con trai xem ngày hôm nay của cậu thế nào và liệu có ai lại muốn cướp đồ của cậu nữa không. Cơ thể Tiểu Bảo nóng bừng, trán ướt đẫm mồ hôi, nguyên nhân là do vừa rồi chơi đùa cùng các bạn cùng lớp, hiện giờ cháu vẫn rất vui vẻ, nắm tay mẹ tung tăng nhảy nhót, lắc đầu nói: "Không có rồi, hôm nay Cẩu Đản định lấy vở bài tập của Ngạn Ngạn nhưng bị cô giáo nhìn thấy và bắt cậu ấy đứng hình để chịu phạt, còn trước giờ học cũng không vẽ cho cậu ấy một bông hoa bé ngoan màu đỏ."
"Vậy thì tốt. Tiểu Bảo ở trường ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, nhưng nếu có người dám ức hiếp con thì cũng đừng sợ. Nếu dám đánh con thì cứ đánh lại đi, chúng ta sẽ không chịu bắt nạt."
Không biết cô dạy con như vậy có đúng không, dù sao cô chỉ không muốn Tiểu Bảo phải chịu chút bất công mà thôi. Trên đường trở về, sau khi đi vòng qua tòa nhà trước khu gia đình, Tô Ngọc Kiều vô tình đụng phải Trình Lệ và Tống Hiểu đang đứng cùng nhau trước ba dãy ngõ, hai người đang nói chuyện nhưng Tống Hiểu đối diện nhìn thấy cô thì lập tức im miệng.
Trình Lệ đang quay lưng bỗng cảm giác được gì quay người lại, cô ta giật mình khi nhìn thấy Tô Ngọc Kiều, sau đó khoanh tay và nâng cằm nhìn lại.
Tô Ngọc Kiều chuyển tầm mắt, mặc dù không biết vì sao hai người đột nhiên không hiểu dừng lại, nhưng để xác thực suy đoán trong lòng, cô chủ động cười nói:
"Các cô tan làm rồi à?"
"Ừ, hôm nay bộ phận hậu cần đã mua một lô rau tươi, ước chừng ngày mai sẽ phân phát cho hợp tác xã cung ứng. Nếu muốn mua rau tươi, ngày mai cô có thể đi xem."
Đôi mắt Tống Hiểu chớp chớp, mím môi nhìn thẳng vào cô, có phần nghiến răng nghiến lợi.
Trịnh Lệ bĩu môi, giễu cợt nói:
"Tiểu thư, cô còn phải tự mình đi mua đồ à? Chỉ cần
để giúp việc của cô làm là được."
"Đồng chí Trình có hiểu lầm gì không? Cơm có thể ăn bừa chứ lời nói có thể nói bừa được à?"
Tô Ngọc Kiều ngừng cười, nhẹ nhàng cảnh cáo.
"Chuyện cũng đã truyền khắp khu nhà quân nhân rồi. Sao nào, cô dám làm mà không thừa nhận hay dám làm nhưng không dám để người khác bàn tán?"
Dáng vẻ Trình Lệ giống như đang xem kịch, giống như rất chắc chắn điều gì đó.
Tô Ngọc Kiều nhìn kỹ cô ta, kỳ quái nói:"Đồng chí Trình quan tâm đến chuyện của tôi như vậy, hình như cô rất hiểu tôi?"
Sắc mặt Trình Lệ cứng đờ, cô ta buông tay xuống, nghịch tóc che đi, rồi cười lớn:“Đùa thôi, tôi quan tâm cô làm gì, không phải tại đồng chí Tô làm người quá khoa trương, tôi muốn không biết những việc này cũng không được."
"Còn đồng chí Tống thì sao? Cô cũng nghĩ vậy à?"
Tô Ngọc Kiều nhướng mày, không để ý tới lời nói của cô ta, sau đó quay người lại hỏi Tống Hiểu.
Tống Hiểu thông minh hơn Trình Lệ rất nhiều, cô quay người sang một bên và không nói gì, dường như không thèm nói chuyện với Tô Ngọc Kiều. Nhưng cô ấy cũng không thông minh đến đâu, hoặc có lẽ cô ấy quá tức giận khi bị Tô Ngọc Kiều lấy mất công việc, nếu cô ấy có thể kiềm chế sự ghen tị của mình thêm một chút thì có lẽ cô ta thực sự có thể che dấu được.
Chậc chậc, với tư cách là một đại tiểu thư thực sự được nịnh nọt từ nhỏ, nhận thức cảm xúc của Tô Ngọc Kiều chưa bao giờ sai, đặc biệt là ác ý. Ác ý mà hai người này đối với cô gần như tràn ra đến nơi, muốn không nhận ra cũng khó. Nếu Tống Hiểu ghen tị với công việc của cô vậy còn Trình Lệ thì sao? Trong đầu Tô Ngọc Kiều hiện lên khuôn mặt của ai đó, cô bất mãn thầm rủa, lần này người bị liên lụy chính là cô, để xem khi anh quay lại cô sẽ xử lý anh như thế nào.