Các đồng chí ở hội phụ nữ làm việc rất hiệu quả, sáng hôm sau tranh thủ giờ nghỉ trưa đến gặp Tô Ngọc Kiều để giải thích tình hình. Chính đồng chí Thu Hà đã dẫn một đồng chí nữ lạ mặt khác đến cùng nhau, hai người giải thích cho cô từ đầu đến cuối, tin đồn lan truyền như thế nào, ai đã lan truyền, và nó lan truyền trong khu nhà quân nhân như thế nào, họ đều đã điều tra xong.
Trong đó có một người, cô ta cũng có liên quan, Tô Ngọc Kiều thật sự không thấy ngạc nhiên.
"Đồng chí Mã Yến, sao cô ấy lại ở khắp mọi nơi? Không phải lần trước cô ấy vừa viết giấy cam kết sao? Tôi nhớ là vẫn còn dán trên bảng thông báo."
Họ thật sự đau đầu với những gia đình quân nhân có tư tưởng nghiêm trọng như thế này.
Thu Hà cau mày nói thêm: “Lần này chúng tôi phát hiện tin đồn bắt ngưồn từ Mã Yến. Bây giờ tôi không khỏi thắc mắc liệu cô ta có còn nhớ mối hận lần trước mà cố ý vu khống đồng chí Tô hay không.”
"Cái gì? Lần trước cũng là cô ấy à?"
Tô Ngọc Kiều bất đắc dĩ lắc đầu hỏi:
"Đồng chí Thu Hà, đồng chí Lý, hiện tại điều tra đã rõ ràng, lần này các cô sẽ giải quyết như thế nào?"
"Đây chính là lý do hôm nay chúng tôi đến gặp cô. Chúng tôi đã bàn bạc và nhất trí rằng chuyện xảy ra lần này là quá nghiêm trọng, phải trừng trị thật nặng để không có chuyện tương tự xảy ra lần sau."
“Đúng vậy, trước đây chúng tôi đã bàn bạc ở hội phụ nữ và quyết định tổ chức họp kiểm điểm để họ nghiêm khắc nhận ra lỗi lầm của mình. Khi đó, để những người tung tin đồn sẽ đích thân xin lỗi đồng chí Tô.”
"Và để mỗi người viết một tờ kiểm điểm và đọc nó trước mặt mọi người." Thu Hà nói thêm.
Tô Ngọc Kiều nghe xong gật đầu liên tục, đợi hai người nói xong mới nói:
"Đồng chí Thu, đồng chí Lý, tôi thấy giải pháp của các cô rất hay, nhưng tôi cũng có một đề nghị nhỏ. Các đồng chí nghe xem sao."
“Tôi nghĩ mỗi thành viên gia đình quân nhân đến khu nhà quân đội đều đang đứng sau một quân nhân vinh quang. Nhưng bây giờ những thành viên gia đình quân nhân này hành xử như vậy, phải chăng cũng làm mất uy tín của họ ở một mức độ nhất định?”
“Nghĩ rằng người lính cũng là con người, bất kể thân phận ra sao, họ cũng là một cặp vợ chồng bình thường, nếu vợ mắc lỗi, chồng cũng nên hiểu rõ sự việc, thậm chí cùng nhau tiến lùi, để họ có thể giám sát nhau tốt hơn và cùng nhau tiến bộ có đúng không?."
Thu Hà và đồng chí Lý nghe xong nhìn nhau một lúc, Tô Ngọc Kiều dường như đã mở ra cho họ một cách suy nghĩ mới.
Đúng, trước đây bọn họ chưa từng nghĩ tới, điều gì mà mỗi thành viên trong gia đình quân nhân đến đây quan tâm nhất? Đương nhiên là tương lai của chồng họ, nắm được điểm này còn sợ không thay đổi được các cô ấy sao?
Từ trước đến giờ chỉ nghe nói binh lính phạm sai lầm và bị trục xuất khỏi quân đội, vậy nếu hành vi của người nhà quân nhân đi quá xa thì liệu có ảnh hưởng tiêu cực đến quân đội không?
Giống như hành
vi của đồng chí Mã Yến đã nghiêm trọng sỉ nhục sự thiêng liêng của từ "vợ quân nhân", chỉ kiểm điểm và xin lỗi trực tiếp thôi thì chưa đủ để dạy cho cô ấy một bài học. Thu Hà là một đồng chí tốt, yêu nghề và tận tâm với công việc, hôm nay cô bất ngờ được Tô Ngọc Kiều nhắc nhở và bắt đầu một lối suy nghĩ mới, cô lập tức đứng dậy nói:
“Chúng tôi hiểu ý của đồng chí Tô rồi, cô chờ thêm để chúng tôi trở về xin ý kiến của cấp trên về chuyện này.”
Nói xong cô vội vàng kéo đồng chí Lý rời khỏi nhà họ Lục, họ muốn quay lại xin chỉ đạo của Chủ nhiệm Giang, cô đã tìm ra giải pháp tốt hơn.
"Đồng chí Thu, đồng chí Lý, đi chậm thôi, chuyện này tôi không vội."
Hai người phải cố gắng dạy cho họ một bài học khó quên một lần, để họ nhớ rằng cô, Tô Ngọc Kiều, không phải là người dễ bắt nạt.
Cùng lúc đó, Tống Trường Tinh qua điện thoại nhận được yêu cầu trịnh trọng của Lục Kiêu, cũng tận tình tìm hiểu xem người đứng sau là ai.
Anh vẫn chưa gọi lại cho Lục Kiêu, đang phân vân không biết nên nói chuyện này với em dâu trước hay đánh tiếng trước cho Lục Kiêu. Chậc chậc, Lục Kiêu đã bị bạo hành trong quân doanh, còn có thể vì khuôn mặt đó mà gây ra chuyện như vậy, haha, thật sự xứng đáng, ai bảo tên đó mỗi ngày chỉ trọng sắc khinh bạn, xem lần này cậu ta dỗ dành em dâu bớt giận như nào đây.
Xuất phát từ tâm lý muốn xem kịch vui, Tống Trường Tĩnh lại bảo Tô Ngọc Kiều đến văn phòng của mình rồi mới gọi điện cho Lục Kiêu.
Tuy nhiên, sau khi nghe tin tức được anh cân nhắc kỹ lưỡng báo cho, Tô Ngọc Kiều lại rất bình tĩnh, không hề tỏ ra tức giận.
"Em dâu, em không tức giận à? Lần này lão Lục liên lụy đến em rồi."
Tống Trường Tinh đoán, với tính tình của em dâu thì loại phản ứng này lẽ ra không nên xảy ra, chẳng lẽ là tức đến điên rồi.
Lúc này, lương tâm muộn màng của Tống Trường Tinh đã quay trở lại, anh sờ chóp mũi, nói một câu công bằng cho Lục Kiêu:
“Khụ, thật ra việc này em cũng không thể trách lão Lục được, ngay từ đầu cậu ấy cũng đã bị lừa, hơn nữa bởi vì cậu ấy không nể mặt đoàn trưởng Lưu đã đắc tội ông ta, hai năm đầu thật sự đã phải chịu rất nhiều đau khổ.”
May mắn thay, bây giờ đoàn trưởng Lưu lòng dạ nhỏ nhen đã được chuyển đi. Lần này bọn họ có được một nhược điểm như này trong tay, he he, nếu suy nghĩ kỹ thì đó cũng là điều may mắn đấy.
Tô Ngọc Kiều lắc đầu, bởi vì cô đã sớm nghe Lục Kiêu nói đến chuyện này, cho nên cô cũng không tức giận, cũng không kinh ngạc vì cô đã mơ hồ đoán được là ai tiết lộ thông tin của mình.