Tiểu Bảo khéo léo đi đến ngăn kéo bàn trang điểm của cô lấy ra một khung ảnh cài ngược, lại nhanh chóng bò trở về giường nằm vào lòng mẹ.
Trong khung ảnh là tấm ảnh chụp chung duy nhất của Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu, cũng là tấm ảnh duy nhất cô giữ ở đây.
Trong ảnh, một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng sát vai nhau nhìn rất thân mật.
Nhìn kỹ lại có thể phát hiện khóe miệng nữ sinh hơi nhếch xuống, trên mặt có lẽ không tự nhiên.
Người con trai bên cạnh cô gái chỉ cao hơn cô nửa đầu, mặc một bộ quân phục, khuôn mặt đẹp trai, đặc biệt đôi lông mày đường nét rõ ràng làm khuôn mặt càng thêm tuấn tú.
Thực tế Lục Kiêu cao một mét chín, cao hơn cô một cái đầu.
Lúc chụp tấm ảnh này thợ chụp ảnh không cho anh đứng thẳng, hai chân anh phải đứng giang rộng ra mới thu hẹp chiều cao của hai người.
Tiểu Bảo chỉ vào tấm ảnh đã xem không biết bao nhiêu lần hỏi cô:
"Tại sao mẹ không cho Tiểu Bảo chụp chung?”
“Bởi vì lúc đó Tiểu Bảo còn chưa ra đời."
Tô Ngọc Kiều ôm cậu bé hứa hẹn:
"Chờ chúng ta đi tìm ba rồi sẽ mang Tiểu Bảo cùng chụp một bức ảnh.”
“Lần này mẹ không được gạt con đâu đấy!"
Tiểu Bảo là một đứa trẻ thông minh, phải ngoắc tay với cô mới chịu tin.
“Được, ngoéo tay, mẹ chắc chắn sẽ không lừa con.”
Sau khi Tiểu Bảo ngủ, Tô Ngọc Kiều cầm khung ảnh nhìn một chút, sau đó trực tiếp đặt ở trên tủ đầu giường.
Một giờ rưỡi chiều, Tô Ngọc Kiều gọi Tiểu Bảo dậy đưa đến nhà trẻ tiếp tục đi học.
Sau khi trở về Tô Ngọc Kiều không ra khỏi nhà.
Cả buổi chiều cô đều ở trên lầu thu dọn đồ đạc, lấy ra một đống quần áo trang sức, sau đó lại tìm một cái rương lớn cất hết đồ vào khóa lại.
Lúc trước cô khoe khoang với con dâu phó xưởng trưởng cũng không phải nói dối.
Mỗi tháng Lục Kiêu đều gửi tiền trợ cấp cho cô.
Hơn phân nửa đồ đạc ở chỗ này của cô đều là dùng tiền lương của anh mua.
Cho dù lúc trước cô lạnh nhạt với anh thì anh vẫn gửi tiền đầy đủ, một tháng cũng không thiếu.
Trước kia Tô Ngọc Kiều cũng không cảm thấy tiêu tiền của anh cũng không đúng lắm, cũng tiêu rất mạnh tay không suy nghĩ gì cả.
Bây giờ tính toán lại, ba bốn năm qua, cô chưa tiết kiệm được chút nào.
Phải biết rằng, bây giờ Lục Kiêu là cán bộ