Nói Dương Mẫn thiên vị cũng được, đau lòng cho con gái cũng được, phần gia sản cha mẹ cho kia, phần lớn bà đều định để lại cho con gái, chồng bà biết việc này nhưng cũng không can thiệp quyết định của bà.
Kho bạc nhỏ không thể di chuyển dễ dàng.
Hiện tại Tô Ngọc Kiều cũng không có ý định mang theo nó.
Dù sao sau khi cô đi theo quân, trợ cấp của Lục Kiêu vẫn sẽ đưa cho cô.
Cùng lắm thì đến lúc đó cô tiết kiệm chút là được.
…
Cùng lúc đó ở Vân Thành, Lục Kiêu đang dẫn binh trên bãi huấn luyện.
Tống Trường Tinh là chính ủy trung đoàn 1, cũng là cộng sự cũ của Lục Kiêu.
Sang năm, đoàn trưởng trung đoàn 1 sẽ đủ điều kiện để nhận điều nhiệm thăng chức.
Nếu không có gì xảy ra thì hai người vẫn hợp tác thêm một thời gian nữa.
Bằng kinh nghiệm cộng tác nhiều năm với nhau, anh có thể nhìn ra được, tâm trạng Lục Kiêu lúc này vô cùng không tốt.
Tuy rằng anh luôn luôn có vẻ mặt lạnh lùng nên bị các chiến sĩ ngầm gọi là mặt Diêm Vương nhưng có vẻ hôm nay anh thực sự có chuyện khó chịu.
Vì vậy mà những chiến sĩ dưới tay anh đã bị tra tấn đến mức sống dở chết dở.
Trong lòng Tống Trường Tinh suy nghĩ không ra.
Lục Kiêu mới kết hôn được vài năm, nhận được thư của vợ không phải nên vui vẻ sao, sao tâm trạng lại càng không vui?
Chẳng lẽ trong thư em dâu nói chuyện gì không tốt?
Đáng tiếc chuyện gia đình Lục Kiêu không muốn nói, anh hỏi thế nào cũng sẽ im lặng.
Hai người đứng trên bãi huấn luyện nhìn binh lính chạy mang vác nặng, vừa nói chút chuyện nhiệm vụ.
"Lão Tiền đi đoàn bộ họp trước có phải muốn đem việc diễn tập cho tân binh năm nay giao cho cậu không nhỉ?"
Lục Kiêu lạnh lùng cúi đầu "Hừm" một tiếng.
Tống Trường Tinh nhịn không được hạ giọng mắng một câu:
"Tôi biết ngay mà.
Anh ta thực sự coi mình chức lớn mà điều việc.”
Tuổi của Tống Trường Trinh và Lục Kiêu không chênh lệch lắm, đều là quân nhân trẻ tuổi, lúc thảo luận quân sự cũng có thể nói chuyện rất hoà hợp.
Nhưng đoàn trưởng quân đoàn một Tiền Hướng Càn lớn hơn hai người hơn mười tuổi, trước đó thường thường có ý kiến bất đồng.
Lần này anh ta cuối cùng được thăng chức nên chỉ muốn phủi tay bỏ lại mọi chuyện mà rời đi.
Lục Kiêu thì vẫn thấy ổn nhưng