Chỉ cần nhìn lúc Tô Ngọc Kiều sinh Tiểu Bảo là biết, mẹ vợ chăm sóc vợ rất tận tâm, mấy ngày anh về đó, tận mắt chứng kiến cảnh nhà bên mẹ vợ quây quần bên vợ anh, bản thân anh chẳng giúp được gì, có chút áy náy.
“Vậy chúng ta nói trước nhé, lần này mẹ em đến có thể sẽ ở lại lâu hơn một chút, đến lúc đó anh không được có ý kiến đâu.”
Lần trước sinh Tiểu Bảo, Dương Mẫn đã bắt cô ở cữ hai tháng, lần này cộng thêm thời gian dự sinh, ước tính ít nhất cũng phải ở đây khoảng ba tháng. Mặc dù đây cũng là nhà của cô, cô muốn mẹ mình ở bao lâu thì ở nhưng thái độ của Lục Kiêu cũng rất quan trọng, cô không muốn đến lúc đó mẹ mình vất vả đến đây giúp cô, lại còn phải nhìn sắc mặt người khác. Lục Kiêu nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, nhìn đến khi Tô Ngọc Kiều thấy chột dạ mới thờ ơ nói:
“Chẳng lẽ trong mắt em anh là loại người như vậy sao?”
Mẹ vợ đừng nói chỉ ở ba tháng, cho dù định ở hẳn luôn thì Lục Kiêu cũng không có ý kiến, không biết cô vợ nhỏ trong đầu đang nghĩ gì nữa. Thấy anh có vẻ hơi giận, Tô Ngọc Kiều nắm lấy cổ tay anh lắc lắc, nở nụ cười nịnh nọt:
“Anh đừng giận mà, em không phải đang bàn bạc với anh sao.”
“Anh không giận, Kiều Kiều, đây cũng là nhà của em, em muốn ai đến anh đều không có ý kiến.”
Lục Kiêu nắm chặt lấy tay cô rồi cũng cười.
Cùng lúc đó ở thủ đô. Hôm nay Dương Mẫn cùng con dâu cả và cháu gái đi siêu thị mua sắm. Một nửa đồ trong đó là định mang đến Tỉnh Vân cho con gái, trước khi đi bà còn sợ con dâu cả không vừa lòng.
Ai ngờ Chu Đan Đan không hề để ý, ngược lại còn đưa ra ý kiến cho bà.
"Mẹ, Kiều Kiều thích làm đẹp, mẹ mua nhiều đồ bồi bổ cho con bé như vậy, không bằng mua cho con bé hai chiếc váy mới, vừa hay Kiều Kiều sinh xong là vào hè, kịp mặc."
Lúc này Chu Đan Đan đã mang thai được khoảng bốn tháng, bụng hơi nhô lên, cô mặc đồ rất rộng rãi.
Dương Mẫn nghĩ cũng phải, đồ bồi bổ có thể gửi sau, đồ mùa hè mới ở thủ đô, không mua được là lỡ dịp mất. Ngay lập tức kéo con dâu cả và cháu gái lên quầy quần áo ở tầng hai.
"Đan Đan con cũng chọn hai bộ đi, bây giờ con mang thai
chưa to lắm, vẫn có thể mặc được một thời gian". Dương Mẫn gọi con dâu cùng chọn.
Thời tiết tháng tư ở thủ đô vẫn còn hơi lạnh, ra ngoài phải mặc áo khoác, nhưng không cản được việc đợt hàng hè đầu tiên đã được bày lên quầy bắt đầu bán. Chu Đan Đan bế con gái lại gần, cười nói:
"Mẹ, con thôi không phải mua, đợi đến lúc đổi sang đồ hè thì bụng con đã to rồi, mua rộng thì sau này mặc không đẹp, mua bó thì mặc không vừa để một năm là lỗi mốt hết"
Nhân viên bán hàng sau quầy vẫn là người miệng ngọt và khéo léo như trước, cô ta khen:
"Cô và chị ơi, dáng người của chị đẹp quá, nhìn không ra là đang mang thai, nhưng chị đừng lo, hàng trong cửa hàng chúng tôi đều là hàng mới, nhưng chất liệu tốt, kiểu dáng đẹp, để một hai năm cũng không lỗi mốt đâu".
Dương Mẫn vừa cúi đầu chọn quần áo cho con gái, cũng không quên con dâu, cầm một chiếc váy màu xanh lên ướm lên người cô rồi nói:
"Chiếc này không tệ, có thắt lưng, béo hay gầy đều mặc được, màu sắc cũng hợp với con".
Chu Đan Đan biết mẹ chồng luôn hào phóng, tuy rất chiều em chồng, nhưng cũng không bỏ cô lại phía sau, nên cô không từ chối nữa. Cuối cùng, Dương Mẫn chọn cho con gái mấy bộ đồ hè mới, cũng mua cho Chu Đan Đan hai bộ, cũng không quên cháu gái Vũ Vi. Trở về nhà, vừa hay thấy Tô Ái Hoa đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, Dương Mẫn đưa đồ cho thím Lưu bảo chị ấy mang đi phân ra cất vào chỗ, đi tới hỏi ông:
"Vé tàu ông đã chuẩn bị xong chưa?"
Tô Ái Hoa buông tờ báo xuống, cười bất đắc dĩ:
"Xem rồi, nhờ người giữ lại vé ngày 28 tháng 4".
Dương Mẫn cau mày, cảm thấy hơi muộn, đợi bà đến nơi thì con gái cũng sắp sinh rồi, bà muốn tranh thủ lúc trước khi con gái sinh còn tiện đi lại thì đưa con bé đến bệnh viện tỉnh để sinh.
Bệnh viện quân y tuy có bác sĩ giỏi như bác sĩ Hoàng, nhưng xét cho cùng thì thiết bị của bệnh viện này không thể so sánh với bệnh viện hiện đại, nếu không phải đưa con gái về sinh con quá vất vả, thì bà còn chẳng thích bệnh viện tỉnh.