Tô Ái Hoa giả vờ không hiểu tâm trạng của bà, hỏi sang vấn đề khác: "Bà định đưa thím Lưu đi cùng thật à, vậy nhà cửa thì sao?"
Ông vừa nói vừa nhìn sang Chu Đan Đan vừa dắt Vy Vy rửa tay từ nhà vệ sinh đi ra. Không phải Tô Ái Hoa không thương con gái, mà là lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nếu Dương Mẫn quá thiên vị thì khó tránh khỏi việc khiến con dâu cả ấm ức, từ đó ảnh hưởng đến tình cảm anh em trong nhà. Ông và Dương Mẫn còn có thể bảo vệ Kiều Kiều được mấy năm nữa, sau này người nhà bên ngoại của con bé là anh trai Tô Vũ của nó, lúc họ còn sống thì phải trông nom thật tốt, duy trì tình cảm giữa những đứa trẻ mới được.
Dương Mẫn với người lấy cốc nước ấm thím Lưu đưa tới, uống một ngụm, không vui nói: "Còn phải ông nói sao, tôi đã sắp xếp xong từ lâu rồi".
"Tôi đưa thím Lưu qua đó giúp Kiều Kiều ở cữ vì lần trước thím Lưu cũng chăm con bé ở cữ rồi, chị ấy còn biết phải làm gì hơn cả tôi là mẹ đẻ của nó, ở nhà thì tôi cũng nghĩ rồi đến lúc đó chỉ cần thuê thêm một cô giúp việc nấu cơm dọn dẹp là được".
"Một ngày ông với A Vũ còn chẳng về ăn được bữa cơm, Đan Đan và Vy Vy một đứa đi làm một đứa đi học, cô giúp việc mới chỉ cần chăm sóc hai đứa là được, người thím Lưu giới thiệu là người cùng quê với chị ấy, không có vấn đề gì".
"Vậy thì được."
Tô Ái Hoa bị vợ liếc mắt khinh thường, ho khan hai tiếng, lại tiếp tục đọc báo.
Bên kia, nhà họ Lục ở dưới quê, bà Lục bận rộn xong việc lớn việc nhỏ trong nhà, ngồi nghỉ ngơi một lát cũng nhớ đến vợ chồng thằng ba ở xa.
Bà bàn bạc với con dâu cả, xem có thể tranh thủ trước khi Tô Ngọc Kiều sinh con, gửi thêm một ít đồ qua đó không.
"Trước đó mẹ nhờ thím Ngọc Phấn ở nhà mẹ đẻ thím mua rất nhiều vải thô, giặt bảy tám lần đã mềm rồi, dùng để làm tã cho trẻ mới sinh rất tốt, con thấy mẹ gửi cho con bé được không?"
Nhà bà với nhà con dâu chênh lệch quá lớn, lúc nào bà cũng thấy như thể chuẩn bị cái gì thì người ta cũng không ưng.
"Được chứ, sao lại không được ạ, lần trước lấy mật
cây đoan già ngâm sâm vẫn còn để đấy, gửi luôn cho em dâu đi mẹ, em vừa sinh xong phải bồi bổ nhiều"
Trương Tiểu Hồng trước đây cũng nhận được không ít quà em dâu gửi về, đối với chuyện nhỏ này cô ấy vẫn rất hào phóng.
Bà Lục cười ha hả nói:"Đúng rồi, mật ong cũng là đồ tốt, gửi một nửa qua đó là được, để một nửa cho con pha nước uống".
Trương Tiểu Hồng biết mẹ chồng sợ cô ghen ghét, nghe vậy cô cũng không từ chối mà nói:"Được ạ, hôm kia nhà mẹ đẻ mới cho con một giỏ táo tàu, cũng gửi một nửa cho em dâu đi ạ"
.….
Ở nơi Tô Ngọc Kiều không biết, cũng có rất nhiều người thân đang lo lắng cho cô.
Còn La Tiểu Quyên cùng sống trong một khu nhà thì không được may mắn như vậy. Cô thuyết phục chồng, vất vả lắm mới mời được một chị vợ quân nhân đến giúp cô ở cữ nhưng vẫn không ngăn được quyết tâm đến đây của bà mẹ chồng.
Hôm bà nhận được điện tín, liền thu dọn đồ đạc ngay trong đêm, hôm sau chạy đến ga tàu tìm người mua vé tàu sớm nhất chạy đến. Vừa đến nơi, thấy đứa con trai sĩ quan đang bưng canh gà cho con dâu nằm trên giường, bà cụ lập tức sa sầm mặt chế nhạo:
"Chỉ sinh một đứa con thôi mà, có gì mà quý giá thế"
Tiểu đoàn trưởng Trương ngượng ngùng giải thích:"Mẹ, Tiểu Quyên vừa sinh con xong cần bồi bổ cơ thể, hơn nữa bác sĩ cũng nói như vậy, như vậy mới có nhiều sữa, cháu mẹ mới bú no được".
"Không uống canh gà thì không có sữa sao? Ngày xưa lúc mẹ sinh con, thậm chí còn không uống được nước đường đỏ, chẳng phải vẫn nuôi con khôn lớn sao?"
Người vợ quân nhân La Tiểu Quyên thuê đã bị bà đuổi việc ngay trong ngày, sau khi đi đã kể lại nguyên văn lời bà một cách đầy đủ.
"Ôi trời, nhà tôi ba đời làm nông, sao dám làm như địa chủ nhà giàu chứ, cái đứa con dâu bại gia này, nếu dám liên lụy đến tương lai của con trai tôi, tôi nhất định sẽ tự tay đuổi nó đi".
"Chậc chậc, chẳng trách Tiểu Quyên vừa nghe tin mẹ chồng sắp đến, sắc mặt đã khó coi như vậy, bà già này đúng là khó ở thật".