Đêm se lạnh, nhưng có người cùng chung chăn gối. Tô Ngọc Kiều tỉnh dậy, lười biếng nằm trong chăn ấm không muốn dậy, mãi đến khi nghe thấy tiếng con gái An An hừ một tiếng, cô mới mở mắt ngẩng đầu lên. Đúng lúc này Lục Kiêu từ bên ngoài đi vào, Tô Ngọc Kiều lại ngã xuống gối, giục anh: "Con gái anh tỉnh rồi, anh mau đi xem đi."
An An tỉnh dậy cũng không quấy khóc, Lục Kiêu đi tới, trước tiên ngồi xuống đầu giường đỡ lấy má cô bé, hôn lên môi cô bé một cái sau đó mới bế con gái lên.
"Nhanh dậy đi, anh đã làm xong bữa sáng rồi."
Lục Kiêu ngồi xuống cuối giường, loay hoay một lúc mới thay xong tã sạch cho An An.
Tô Ngọc Kiều vươn vai ngồi dậy, với người ra sau úp lên lưng anh, đầu đưa ra trước, hôn lên khóe miệng anh rồi mới nói:
"Chào buổi sáng."
Cô nhận lấy An An từ tay Lục Kiêu, cho con gái bú sữa, thay quần áo rồi mới bế cô bé ra khỏi phòng.
Lục Kiêu đi trước một bước ra ngoài pha nước ấm cho cô, nhận lấy An An để cô đi rửa mặt. Tiểu Bảo bị ba nhấc dậy, ngái ngủ đứng bên cạnh mẹ cùng đánh răng rửa mặt. Sau khi cả nhà ăn sáng xong, Lục Kiêu đi đến quân đoàn, Tô Ngọc Kiều thì bế An An, dắt Tiểu Bảo đi dạo đọc theo bờ suối đưới chân núi.
Lần này đến, con suối này trông cạn hơn trước nhiều, trong nước có rất nhiều cá tôm nhỏ bằng móng tay đang bơi.
Tiểu Bảo tò mò ngồi xổm trên tảng đá bên bờ suối nhìn, đang thử muốn đưa tay xuống vớt, Tô Ngọc Kiều sau lưng kịp thời ngăn cản thằng bé.
"Không được nghịch nước, ướt quần áo bị cảm lạnh đó."
Tô Ngọc Kiều chỉ gọi một tiếng bảo lên, Tiểu Bảo ngoan ngoãn rời khỏi bờ suối.
Một bên, Trương Mai vừa xách thùng ra khỏi nhà đi lấy nước, thấy cảnh này liền cười nói:"Cũng không biết em dạy thế nào, Tiểu Bảo và An An nhà em đứa một đứa ngoan hơn một đứa."
"Chị Mai dậy sớm thế, chị ăn sáng chưa?”
Tô Ngọc Kiều dắt Tiểu Bảo đi về phía cô ấy, vừa đi vừa chào hỏi. Trương Mai đặt thùng nghiêng vào trong nước, quay đầu lại nói với cô:"Ăn rồi, còn em."
"Em cũng ăn rồi, sao không thấy Cố Hương đâu ạ?"
"Con bé này giờ vẫn còn đang mơ màng, chiều hôm qua ngày đầu tiên đến đây vui đến phát điên luôn."
Trương Mai không hề nể mặt con gái, xách
nửa thùng nước đứng dậy nói.
Tô Ngọc Kiều thấy bà xách thùng nước đi về, không khỏi ngạc nhiên hỏi:"Chị dâu, bộ đội không phải đã đào giếng và kéo đường ống nước về nhà rồi sao ạ, sao chị còn xuống đây lấy nước thế?"
Trương Mai nói:
"Đó là nước ăn nước dùng, tôi lấy nước về tưới hoa, lát nữa còn dọn lại cả mảnh đất trồng rau trước kia nữa."
Tô Ngọc Kiều gật đầu, chào tạm biệt cô rồi dắt Tiểu Bảo đi về, xong lại sang nhà Trần Tiêu bên cạnh xem. Lúc này Trần Tiêu mới thức dậy, tối qua hai đứa sinh đôi quấy khóc. Tối hôm qua vừa đến nơi mới lại khóc lóc nửa đêm mới chịu nín.
Nhìn hai đứa con ngoan của nhà Tô Ngọc Kiều, cô ấy càng xúc động hơn Trương Mai.
"Cô ăn sáng chưa?”
Tô Ngọc Kiều cách từ hàng rào hỏi cô ấy. Trần Tiêu vừa rửa mặt xong, cầm khăn vừa lau vừa đi ra mở cửa cho cô, lắc đầu nói:
"Đồ ăn sáng ở trong nồi, chưa kịp ăn."
Hai đứa nhỏ quá quấy, dù Tống Trường Tinh ở bên cạnh giúp cô trông cũng luống cuống tay chân không xong.
"Vậy cô ăn sáng trước đi, tôi sang trông giúp cô một lát."
Tô Ngọc Kiều bế An An vào nhà, Thiết Đản và Cương Đản đều mở mắt nhìn trần nhà. Thiết Đản ngậm tay em trai Cương Đản trong miệng mút ngon lành, Tô Ngọc Kiều cười một tiếng, đi tới lấy tay Cương Đản ra bỏ vào trong chăn nhỏ. Trần Tiêu lúc này mới có chút thời gian đi lấy bữa sáng ra, bưng đến ăn.
Cô vừa ăn vừa nói với Tô Ngọc Kiều:
"Tôi hơi hối hận rồi, lúc đầu nghĩ rất tốt, bây giờ xem ra, chỉ chăm sóc hai đứa chúng nó thôi cũng không đủ thời gian."
"Không sao đâu, có thể là mới chuyển đến nơi mới nên chúng chưa thích nghi, đợi thêm hai ngày nữa là ổn thôi."
Tô Ngọc Kiều chỉ có thể an ủi cô như vậy.