Ăn vội bữa sáng, Trần Tiêu thở dài, đến nước này thì chỉ còn cách như vậy. Ở bên nhà Trần Tiêu nửa buổi sáng, Tô Ngọc Kiều đưa An An và Tiểu Bảo về nhà mình. Cô vừa pha sữa bột cho An An và Tiểu Bảo xong thì hai chị em vợ quân nhân hơi lạ mặt đã kết bạn đến nhà. Họ lần lượt là vợ của phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn hai và phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn ba, hôm nay đến đây là để làm quen với vợ cấp trên của chồng mình. Người phụ nữ cao lớn hơi mập trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tên là Dương Tú Nga, là vợ của phó tiểu đoàn trưởng hai.
Người phụ nữ thấp hơn Dương Tú Nga một chút, hơi gây tên là Miêu Phượng, trên má có hai đốm đỏ cao nguyên, làn da đen nhẻm nhưng trông rất giản dị, cô là vợ của phó tiểu đoàn trưởng ba. Miêu Phượng là người địa phương, nhưng trước đây cô không ở trong khu nhà quân nhân của quân khu mà ở tại quê chăm sóc ba mẹ chồng, lần này mới đưa con trai tám tuổi theo quân ngũ đến đây. Dương Tú Nga khi đối mặt với Tô Ngọc Kiều luôn có vẻ không thoải mái, vì trước đây cô ta từng cùng những chị em vợ quân nhân khác nói xấu cô ấy, không ngờ bây giờ cô ấy tại trở thành vợ cấp dưới trực tiếp của chồng mình, cô ta không thể không nịnh nọt để làm quen.
"Tô, phu nhân Tô, nhà cô dọn xong chưa, cô đưa hai đứa trẻ đi không tiện. Chúng tôi, chúng tôi đến giúp đỡ cô."
Dương Tú Nga nói đến miệng không nhịn được lắp bắp, nhìn Tô Ngọc Kiều cười tươi như hoa cảm thấy rất áy náy.
"Chào phu nhân Tô, tôi là Miêu Phượng, là vợ của phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn ba, tôi mới đến đây."
Miêu Phượng cười theo cô, nói giọng phổ thông pha giọng địa phương, người khác không cười cô nhưng bản thân cô tại cúi đầu trước. Ngoài những chị em vợ quân nhân thường xuyên qua lại, Tô Ngọc Kiều chỉ quen mặt với những người khác trong khu nhà quân nhân, ví dụ như lúc này cô không quen Dương Tú Nga, nhưng Miêu Phượng tự giới thiệu thì cô biết đây là vợ quân nhân mới theo quân ngũ.
"Các cô không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Ngọc Kiều là được, Miêu Phượng đúng không, con trai cô lớn thế này rồi sao không cho nó đi
học ở khu nhà quân nhân?”
Tô Ngọc Kiều không để ý đến Dương Tú Nga đang né tránh, chủ động cười hỏi Miêu Phượng.
Miêu Phượng ôm vai con trai, lắp bắp nói:"Trước đây ở nhà nó chưa từng đi học."
Chồng cô có bảo cô cho con đi học nhưng bên đó chỉ có một trường tiểu học ở thị trấn, cách nhà mười mấy dặm.Ba mẹ chồng không yên tâm để con một mình vượt núi đi về mỗi ngày, cũng vì vậy mà chồng cô mới đưa cô theo quân ngũ.
Tô Ngọc Kiều nhìn đứa trẻ có đôi lông mày rậm, đôi mắt to và cái đầu tròn như quả bóng, không khỏi nói thêm một câu:"Nhìn con cô cũng phải bảy, tám tuổi rồi, tuổi này không thể chậm trễ được, đợi về quân khu thì nên nhanh chóng cho nó đi học đi."
"Vâng, tôi biết rồi."
Miêu Phượng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm vợ của lãnh đạo cũng không khó nói chuyện như vậy.
Nhưng Dương Tú Nga cố tình đưa cô đến đây thì tức chết đi được nhưng sợ Tô Ngọc Kiều còn nhớ chuyện đại hội phê bình lúc trước, cô ta cũng không dám chen vào. Dù Tô Ngọc Kiều không thích giao tiếp với người lạ, nhưng cô cũng phải nể mặt Lục Kiêu, không thể không tỏ ra vui vẻ một chút, may mà hai người ở chưa đến nửa tiếng thì đi.
Tiễn hai vị khách đi rồi, Tô Ngọc Kiều mới nhàn nhã cắt vài bông hoa hồng đang nở rộ cắm vào bình đặt trong nhà, lại hái thêm một ít rửa sạch phơi khô, chuẩn bị thử làm vài túi thơm. Trước bữa trưa, Trương Mai đeo một chiếc gùi nhỏ đi tới, tặng cô hai mươi mấy củ khoai tây tươi to bằng nắm tay trẻ con.
Trương Mai vui vẻ nói:
"Đây là của tôi trồng trước đây, không ngờ đã một năm trôi qua, năm ngoái đào không hết nên khoai tây tự mọc mầm. Hôm nay tôi dọn vườn rau, nhổ lên mới phát hiện đã có rất nhiều củ rồi."
Hai nhà vẫn thường xuyên tặng đồ ăn cho nhau, Tô Ngọc Kiều cũng không khách sáo, nhận lấy khoai tây, giơ tay vẫy cô bé Cố Hương bên cạnh, gọi cô bé đến bên cạnh lấy cho cô hai miếng bánh ăn.