Sáng sớm ngày hai mươi tám tháng chạp, ăn xong bữa sáng, Lục Phong Thu lập tức đội mũ đi tới chuồng bò nhà mình dắt bò ra. Sáng nay Lục Kiêu phải đưa Tô Ngọc Kiều về nhà mẹ đẻ, hai ngày nay khí trời rất tốt, trên đường tuyết tan rất nhiều, đường bùn trở nên lầy lội không chịu nổi, xe kéo rất khó đi. Cho nên buổi sáng phải đi sớm một chút, trước khi mặt trời còn chưa mọc, tuyết trên đường đông còn chưa tan thì còn đễ đi một chút. Tô Ngọc Kiều ôm An An đang ngủ say lại được bọc kín cẩn thận đỡ lên xe đẩy, Tiểu Bảo được ba ba nhấc lên.
Trên xe đẩy của Lục Phong Thu trải một tầng rơm rạ thật dày, như vậy thì ngồi lên sẽ không bị cấn. Bà Lục đi tới đem đồ đạc đã sắp xếp tốt cho Tô Ngọc Kiều đặt lên xe đẩy, có một con cá nặng chừng mười cân, một khối thịt ba chỉ sáu bảy cân, còn có các loại hoa khô, táo đỏ, khoai lang cùng khoai tây các loại đặc sản, chứa đầy một túi.
"Trong nhà không có thứ gì tốt, Ngọc Kiều con đừng ghét bỏ, trở về thay chúng ta giữ lời chúc mừng năm mới với nhà thông gia nhé. "
Bà Lục lại kéo lấy áo khoác quân đội trên người cô, xác định người che kín chỗ nào cũng không bị lọt gió mới nói.
Khuôn mặt Tô Ngọc Kiều che kín chỉ mơ hồ lộ ra một chút, giọng nói từ dưới áo khoác quân đội thật dày truyền ra có chút rầu rĩ:
"Con biết rồi, mẹ, mẹ mau vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh. "
"Ai, về sớm một chút. "
Cuối cùng Lục Kiêu nhảy lên xe bò, roi trong tay Lục Phong Thu vung lên không trung, "Chát" một tiếng, xe bò bắt đầu di chuyển.
Lục Phong Thu đưa cả nhà bọn họ đến cổng bến xe thị trấn, bởi vì phải vội vàng trở về trước khi đường bắt đầu tan băng, chưa nói được hai câu đã đi.
Lục Kiêu đi tới gặp người bán vé mua vé xe sớm nhất, sắp xếp ổn thỏa
cho ba mẹ con Tô Ngọc Kiều mới ra ngoài cột đồ lên nóc xe cất kỹ.
Ô tô một đường xóc nảy vào trong thành phố, ra khỏi nhà ga, Lục Kiêu tiện tay gọi một chiếc xe đẩy từ giao lộ tới, sau khi báo địa chỉ nhà máy dệt, lập tức ôm Tô Ngọc Kiều ngồi xuống phía sau. Trên đường gió lạnh xào xạc, Lục Kiêu mở rộng áo khoác quân đội trên người mình, chắn gió cho mẹ con bọn họ. Tài xế xe đẩy một đường chở bọn họ đến tận cổng sân nhà, mệt đến đầu đầy mồ hôi. Lục Kiêu đỡ vợ xuống, sau đó lại lấy đồ xuống đặt bên chân, lấy từ trong túi ra hai đồng đưa cho tài xế kia.
Tài xế xe đẩy dùng cánh tay đeo găng tay cũ nát nhận lấy tiền, ngây ngốc nói:"Vị nam đồng chí này, cậu trả nhiều tiền quá. ”
Năm hào là đủ rồi. Lục Kiêu khoát tay không nói gì, một tay nhấc túi lên, một tay ôm lấy con trai, dẫn vợ con đi vào sảnh.
Hai gò má tài xế bị gió thổi đến đỏ cả lên, anh ta phải mất một lúc mới hiểu ra ý tứ của anh. Anh ấy vẫy vẫy tay với đôi vợ chồng trẻ đang đi ở phía trước, hô lớn:"Cảm ơn người anh em, chúc gia đình anh năm mới tốt lành!"
Tuy rằng Dương Mẫn đoán được có thể con gái sẽ trở về, nhưng bà không biết chính xác rằng khi nào thì bọn họ sẽ trở về, mỗi ngày ngoại trừ chuẩn bị đồ ăn mừng năm mới cùng với thím Lưu thì chính là ngồi trước cửa ngóng trông con gái trở về.
Hôm nay bà vừa mới đi đến cửa sổ nhìn một cái thì đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình. Dương Mẫn mừng rỡ nói thầm một câu, sau đó lập tức bước nhanh ra ngoài cửa nghênh đón.
"Hả? Kiều Kiều đã trở về rồi sao?"