Tô Ngọc Kiều cũng nhìn thấy trên người Dương Mẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, sợ bà ấy lạnh, cô vội vàng đi nhanh tới: "Mẹ đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, để con tự vào là được rồi. "
"Được, bên ngoài lạnh, hai đứa mau vào trong đi. "
Dương Mẫn nhường đường cho cô, lại quay sang cười nói với Lục Kiêu: "Trở về là được rồi, sao lại mang nhiều đồ như vậy. "
Lục Kiêu giậm chân mấy cái ở bên ngoài rồi mới vào nhà, anh gọi một tiếng "Mẹ”, nói: "Cũng không có gì nhiều, đây là tấm lòng của mẹ con, bà ấy một mực muốn con mang đến đây cho mẹ. "
"Bà thông gia cũng quá khách sáo rồi, sau khi trở về con nhớ phải thay mẹ cảm ơn bà ấy nhé!"
Dương Mẫn nhìn thấy con gái mình được người nhà chồng coi trọng, bà không khỏi vui mừng thay cho cô.
Hiện tại đã là cuối năm, cũng chỉ còn có hai ba ngày nữa là đã đến giao thừa, thế nhưng người nhà họ Tô vẫn đi làm như cũ, trong nhà cũng chẳng có bầu không khí của ngày tết gì.
Lúc này trong nhà cũng chỉ có Dương Mẫn và chị dâu Lưu cùng với hai đứa nhỏ, năm ngoái Tô Ái Hoa đến tận ngày giao thừa mới nghỉ ngơi, năm nay anh trai cô cũng theo sát bước chân của ba, một tuần bảy ngày đều tăng ca.
Tô Ngọc Kiều cũng đã quen với chuyện này, cô nhìn xung quanh một vòng, không thấy chị dâu đâu, tiền hỏi: "Mẹ, chị dâu cũng đi làm rồi sao?"
"Đúng vậy, Đan Đan nói năm nay có khá nhiều người xin nghỉ, nó đổi ca với người khác, đi làm thêm hai ngày nữa. "
Dương Mẫn nhận lấy An An vừa với tỉnh dậy từ trong lòng Tô Ngọc Kiều, nói.
So với nhà bà ngoại, Tiểu Bảo quen thuộc với nhà bà nội hơn, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nó lại cảm thấy thích nhà bà ngoại ở nông thôn hơn, bởi vì ở đây nó có rất nhiều bạn nhỏ, còn có hai người anh họ và chú nhỏ chơi cùng. Bà ngoại đối xử với cậu cũng rất tốt, Tiểu Bảo cong chân ngồi bên cạnh bà ngoại, trong miệng nhét đầy chocolate ngọt ngào. Tô Ngọc Kiều cởi áo khoác nặng nề bên ngoài ra, lên lầu thay một cái áo khoác mỏng hơn, vừa đi xuống đã nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, cô cười nói:"Mẹ, mẹ đừng cho nó ăn nhiều đường như vậy, sẽ bị sâu răng đấy. "
"Không sao, ngày thường thì có thể ăn ít lại một chút, nhưng bây giờ đang là tết, đừng ràng buộc nó làm gì. "
Dương Mẫn đương nhiên đứng về phía cháu ngoại mình. Tô Ngọc Kiều có chút bất đắc dĩ đưa mắt nhìn sang Lục Kiêu, chỉ chỉ vào con trai. Ý bảo con của anh, anh đi mà quản!
Lục Kiêu cười cười, trực tiếp đi tới xách con trai lên, nghiêm lúc nói:"Con đã đồng ý với mẹ cái gì? Quên mất rồi sao?"
Tiểu Bảo còn đang vui vẻ vì bà ngoại đứng về phía mình thì nghe ba nói vậy, cậu nhóc ỉu xìu nói:"Con không quên. "
"Vậy con tự nói xem, vừa rồi đã ăn bao nhiêu kẹo?"
Tiểu Bảo đã đi nhà trẻ được gần hai năm, năm nay lại học mẫu giáo thêm một năm nữa, thành tích thi cuối kỳ của cậu nhóc là hai trăm, Tô Ngọc Kiều đang suy
nghĩ xem năm sau trở về bộ đội có nên đưa nó vào học lớp một hay không. Cho nên cậu nhóc có thể dễ dàng đếm được mình đã ăn bao nhiêu viên đường, Tiểu Bảo rụt cổ, có chút sợ hãi ánh mắt của ba ba mình, nhưng vẫn thành thật nói:"Tám viên. "
"Mẹ quy định một ngày con chỉ được ăn tối đa hai viên, vậy ba ngày sau con không được ăn kẹo nữa. "
Thấy con ngoan ngoãn gật đầu, Lục Kiêu mới dẫn nó vào nhà vệ sinh đánh răng. Dương Mẫn nhìn hai vợ chồng bọn họ phối hợp giáo dục con cái, không nhịn được vui vẻ, cũng không lắm miệng khuyên nhủ nữa. Thừa dịp Lục Kiêu không có ở đây, Dương Mẫn nhỏ giọng hỏi Tô Ngọc Kiều mấy ngày nay cuộc sống ở nhà chồng thế nào, ở chung với người nhà họ Lục ra sao.
Tô Ngọc Kiều nói:"Mẹ chồng đối xử với con rất tốt, ở nhà hầu như đều nhờ bà ấy giúp con giữ An An, thích vô cùng, chị dâu cùng em chồng cũng rất tốt, mấy ngày nay còn sống rất vui vẻ. "
Cô tỉ mỉ kể vài chuyện nhỏ xảy ra ở nhà họ Lục, chú trọng miêu tả người nhà họ Lục đối xử tốt với cô như thế nào, cô biết mẹ cô đang lo lắng điều gì, cũng không giải thích quá nhiều, chỉ kể sự thật. Tuy rằng Dương Mẫn đã biết chính xác, cũng tận mắt nhìn thấy tình cảm của con gái và con rể đã trở nên tốt hơn, nhưng bà ấy vẫn lo lắng cuộc sống của Tô Ngọc Kiều ở nhà chồng sẽ không tốt.
Người nhà họ Lục tính cách rất tốt, chủ yếu bà lo lắng con gái mình, dù sao hai năm trước Tô Ngọc Kiều ở nhà họ Lục đã gây ra những chuyện kia, thật sự bà ấy không tiện nhắc lại. Người nhà họ Lục chưa từng nói với cô, Lục Kiêu cũng chưa từng phàn nàn với cô, thậm chí bọn họ cũng chưa từng nói với Tô Ngọc Kiều một câu không tốt nào. Nhưng bọn họ làm ba mẹ sẽ đi hỏi thăm, kết quả nghe ngóng mới biết được, lại là con gái của bọn họ giày vò người ta. Thật sự, trong lòng Dương Mẫn lúc đó có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, khó có thể nói với Tô Ngọc Kiều, cô không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nếu thuyết phục quá nhiều, cô sẽ càng chán ghét Lục Kiêu và nhà họ Lục.
Cũng bởi vì vậy, Dương Mẫn mới khuyên Tô Ái Hoa, để con gái ở nhà vài năm.
Cũng may bây giờ cuộc sống càng ngày càng tốt, con gái cuối cùng nghĩ thông suốt, cũng thấy được điểm tốt của người nhà họ Lục, nguyện ý tiếp nhận Lục Kiêu.
Hai vợ chồng nhỏ sống rất tốt, ở chung với nhà chồng cũng hòa thuận, lúc này bà ấy mới có thể hoàn toàn yên lòng.
Dương Mẫn vỗ vỗ tay con gái, nụ cười trên mặt càng thêm tươi.