Thang máy đi thẳng lên tầng năm hội trường của buổi đấu giá, sau khi đi vào Triệu Tiểu Tiên lập tức tìm vị trí ở phía trước ngồi xuống.
Vốn dĩ ngày hôm nay với một thân trang điểm này, muốn hấp dẫn một vài thanh niên tuấn tú tài hoa hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng vấn đề chính là ở chỗ nàng mang một vẻ mặt giống như đang chịu tang, bộ dạng "Đừng làm phiền tôi, lão tử không muốn nói chuyện."
Triệu Tiểu Tiên tâm tình không tốt đến cực điểm.
Trước khi đến đây hai vị lão nhân đã tính toán qua cho nàng, tòa nhà này hơn ba mươi tầng, giá cả thị trường đại khái khoảng một tỷ hai một tỷ ba, tính toán tất cả cộng lại cao nhất cũng là một tỷ rưỡi.
Nhưng đảm bảo sẽ có người cạnh tranh, đưa ra giá cao hơn giá thị trường, đại khái tầm khoảng một tỷ bảy một tỷ tám.
Cho nên phụ thân đại nhân nguyện ý nhượng bộ bỏ ra hai tỷ.
Theo như lời của phụ thân đại nhân đã dặn dò, nếu như có người ra giá trên hai tỷ thì chúng ta chỉ có thể dừng lại đúng lúc, tuyệt đối không được cùng kẻ ngu ngốc đọ khí.
Nhưng Triệu Tiểu Tiên đã có thể dự kiến, nếu nàng ra giá hai tỷ, dựa theo quy tắc một lần nâng giá một trăm triệu, tên ngốc Doãn Tân khẳng định có thể làm chuyện hai tỷ lẻ một trăm triệu.
"Tiểu thư, chị nhất định phải bình tĩnh a!" Trợ lý Chu hiển nhiên rất lo lắng tiểu thư nhà mình có thể vì nhất thời tức giận mà làm ra những chuyện xúc động, cẩn thận nhắc nhở.
"Chị rất bình tĩnh! Rất bình tĩnh!" Triệu Tiểu Tiên cắn răng nói, nàng quay đầu nhìn về phía Chu Tịnh. "Chị thoạt nhìn không bình tĩnh sao?"
"Không... không quá bình tĩnh."
Doãn Tân cùng Lục Nguyệt Hi đi chuyến thang máy tiếp theo lên tầng năm, vừa nói chuyện vừa đi vào hội trường.
Ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên tràn ngập địch ý vô tình nhìn về phía Doãn Tân, tiếp theo trơ mắt nhìn đối phương chẳng những đến gần, còn chọn chỗ ngồi cùng hàng, không chút để ý ngồi xuống.
Người này có biết bản thân có bao nhiêu không được chào đón?
Mọi người đều nói Doãn gia có một kỳ tài kinh doanh hiếm gặp, thông minh như thế nào, cơ trí như thế nào, các công ty lớn tranh nhau hợp tác không hết, còn có Lục Nguyệt Hi cái loại ngực lớn ngốc nghếch ra sức trợ giúp...
Nhưng ở trong mắt Triệu Tiểu Tiên, Doãn Tân cái người này, gặp một lần chỉ có thể tổn thọ một lần.
Kỳ thật nếu như là ngày thường, có đấu như thế nào Triệu Tiểu Tiên cũng sẽ không kinh sợ, duy chỉ có ngày hôm nay nàng không có nắm chắc.
Nói trắng ra chính là không có tiền.
Triệu Đông Tuyền chỉ cho nàng hai tỷ, nếu hai tỷ còn không giành được, chẳng những là mất đi quyền sở hữu tòa nhà, còn phải một lần nữa lên kế hoạch khi về già, chủ yếu chính là còn bị Doãn Tân cười nhạo, bị Lục Nguyệt Hi cười nhạo!
Tuyệt đối không được!
Càng nghĩ cả người càng không dễ chịu.
Kết quả càng phiền muộn cái gì, cái đó càng xảy ra.
Đang ngồi êm đẹp, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên nghe được Doãn Tân ở cách đó không xa mở miệng nói, giọng điệu lịch sự thân thiện. "Hiện tại cô nhận thua vẫn còn kịp."
Triệu Tiểu Tiên tức giận ôm một bụng hỏa khí, không cần nhìn cũng biết lời này của cô ta là đang nói cho mình nghe. "Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!"
"Cô xác định?" Doãn Tân đại khái cảm thấy buồn cười. "Nếu không cô cầu xin tôi một chút, tôi liền buông tay đem tòa nhà này nhường cho cô."
Triệu Tiểu Tiên lúc này mới hùng hổ quay mặt đi, hung hăng mà liếc Doãn Tân một cái. Nàng một bên nỗ lực trấn an cảm xúc của bản thân, một bên cưỡng bức chính mình bình tĩnh lại phân tích tình thế.
Sau đó đột nhiên nở nụ cười. "Tuy rằng mọi người đều biết Doãn tổng thiên phú hơn người, quản lý công ty rất xuất sắc, Doãn gia xác thật cũng là một công ty lớn, nhưng mà..." Triệu Tiểu Tiên cố ý dừng một chút. "Cho dù nói như thế nào thì cô quản lý công ty cũng chưa đến một năm, Doãn thúc thúc còn chưa yên tâm đến mức đem quyền sở hữu tài chính đều giao hết vào tay cô đi? Cái tòa nhà kia như thế nào trong lòng tôi và cô đều hiểu rất rõ, lấy thực lực tài chính hiện tại của cô, thật sự một lần có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao?"
Triệu Tiểu Tiên nói chuyện đồng thời vẫn luôn yên lặng quan sát đến biểu tình trên mặt của Doãn Tân, ý đồ tìm ra được một tia sơ hở, nhưng mà làm cho người ta thất vọng chính là đối diện với một vẻ mặt bình tĩnh, không hề có một chút chịu ảnh hưởng.
Cuối cùng Doãn Tân chỉ hơi hơi mỉm cười. "Vậy... rửa mắt mong chờ?"
Có cô đi rửa mắt mong chờ!
Triệu Tiểu Tiên thu hồi ánh mắt, cũng thu liễm gương mặt mạnh mẽ nặn ra nụ cười.
"Trong tài khoản của chị còn bao nhiêu tiền?" Triệu Tiểu Tiên thấp giọng hỏi trợ lý Chu.
"Còn chưa đến mười triệu."
"..." Này lấy cái gì mà so?
"Tiểu Tiên." Đang rầu rĩ, bên tai liền nghe thấy tiếng nói tựa như âm thanh thiên nhiên.
Triệu Tiểu Tiên ngẩng đầu nhìn về phía cái người đang kêu tên mình, đau khổ trên mặt ngay tức khắc tràn đầy cảm động và vui sướng. "Đồng An!" Nàng chân thành mà thâm tình đáp lại một câu, sau đó vội vàng lôi kéo người ngồi xuống bên cạnh mình.
Vẫn luôn xuân phong đắc ý, bởi vì sự xuất hiện của Lạc Đồng An, gương mặt của Doãn Tân không tự chủ được trở nên u ám.
Triệu Tiểu Tiên cùng Lạc Đồng An tỷ muội tình thâm ở trong giới cũng xem như nổi tiếng, Doãn Tân ở trong các buổi tiệc thấy hai người thân thiết, mỗi lần đều ăn vị.
Mà trước mắt mặc kệ là Triệu Tiểu Tiên biểu tình giống như là thấy được cọng rơm cứu mạng hay là Lạc Đồng An trên mặt ôn nhu mỉm cười ấm áp, đều đâm đau vào đôi mắt của Doãn Tân.
"Trong danh sách tham dự có Lạc Đồng An không?" Doãn Tân thấp giọng hỏi thư ký Tôn Ngang được sắp xếp ngồi ở phía sau.
"Không có."
"Không có, tại sao cô ta lại đến đây!"
"Khả... khả năng là đi cùng Triệu tiểu thư?"
Hàm răng của Doãn Tân liền run rẩy chua xót.
Bên kia Triệu Tiểu Tiên cùng Lạc Đồng An cũng không biết đang nói cái gì, khe khẽ thì thầm, vừa nhìn là biết đang mưu đồ bí mật làm chuyện xấu gì đó.
Triệu Tiểu Tiên: "Đồng An, trên người cậu có bao nhiêu tiền?"
Lạc Đồng An: "Ách... Cậu muốn bao nhiêu?"
Triệu Tiểu Tiên: "Khoảng mấy trăm triệu..."
Lạc Đồng An:???
Triệu Tiểu Tiên: "Cũng có thể là hơn một tỷ?"
Lạc Đồng An: "Cậu muốn làm gì?"
Triệu Tiểu Tiên đau khổ nói: "Để ngừa vạn nhất."
"Trong thẻ của mình chỉ còn mấy triệu." Lạc Đồng An yếu ớt nói.
"...Vậy cậu so với mình còn nghèo hơn."
"..."
Trong khi Triệu Tiểu Tiên hết đường xoay sở, buổi đấu giá rất nhanh chính thức bắt đầu.
Cùng ngày có tổng cộng mười phiên đấu giá, theo thứ tự trước sau, tòa nhà