"Tiểu thư! Tiểu thư, chị bình tĩnh lại! Chủ tịch chỉ đồng ý cho chị hai tỷ, nếu còn tiếp tục kêu giá nữa chúng ta không đối phó nổi đâu!" Sợ đại tiểu thư đầu óc nóng lên làm ra cái chuyện hối hận cả đởi, trợ lý Chu cố gắng hết sức khuyên bảo.
Lạc Đồng An ở bên cạnh một khắc cũng không dám buông lỏng, vừa dụ dỗ vừa khuyên bảo: "Không sai, cậu phải biết rằng, cái tòa nhà này nhất định trị giá chỉ khoảng hai tỷ, bây giờ Doãn Tân nguyện ý chi ra ba tỷ rưỡi thì cậu cứ để cho cô ta mua đi, cô ta bị lỗ một tỷ rưỡi cũng xem như chúng ta được lời."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Đạo lý như vậy ai ai cũng đều hiểu, chỉ là trong tình cảnh này, nghe vào lỗ tai cũng chỉ giống như là tiếng ong ong, nhưng âm thanh của người chủ trì đặc biệt đinh tai nhức óc.
"Ba tỷ năm trăm triệu lần một, ba tỷ năm trăm triệu lần hai, ba tỷ năm trăm triệu lần..."
"Ba tỷ năm trăm lẻ một triệu!" Cuối cùng Triệu Tiểu Tiên cũng không quản được cái miệng của mình.
Cùng lúc đó Doãn Tân buồn cười cúi thấp đầu, miễn cho ý cười trên mặt của mình kích thích đến người khác.
"Bốn tỷ."
Triệu Tiểu Tiên không thể tưởng tượng nhìn nữ nhân kia nhẹ nhàng thoải mái ném ra một con số. "Doãn Tân, có phải cô bị điên rồi hay không?"
Hai người đang ngồi gần nhau, không cần nói lớn tiếng thì âm thanh cũng truyền đến lỗ tai của đối phương. Doãn Tân nghe vậy quay đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên, thoạt nhìn cũng không tức giận, thậm chí vẻ mặt còn vô cùng hiền lành. "Cũng vậy thôi." Cô nói: "Tôi đã nói, cô sớm một chút nhận thua, tôi có thể nhường lại cho cô."
"Không cần!" Triệu Tiểu Tiên khí đã lên đến đỉnh đầu, giơ cao bảng lên. "Bốn tỷ năm trăm triệu!"
Cùng lắm thì quay về nhận sai với phụ thân đại nhân, vung tay quá trán, chỉ cần có thể giết chết cái tai họa Doãn Tân này, nàng bị ai đánh cũng đều đáng giá.
Mười mấy nhân vật lão làng ở bên trong hội trường cũng sôi nổi ồn ào, nghẹn lời khiếp sợ đối với hai cái người trẻ tuổi đang thay phiên nhau thể hiện, các nhân viên kiểm soát hiện trường cũng không ngừng chiếu đèn về hướng bên này, dù sao ngoại trừ hai kẻ điên là Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên, cũng sẽ không có người thứ ba tham gia vào trận đấu giá này.
Doãn Tân: "Bốn tỷ tám."
Triệu Tiểu Tiên tức giận đến mức giống như một con cá nóc, nàng thật sự không thể khống chế được bản thân, nếu Doãn Tân còn muốn nâng giá lên, nàng có thể sẽ cầm cái bảng số đập lên đầu cô ta.
"Năm tỷ!!"
Mọi người: "...!!!"
Triệu Tiểu Tiên tay cầm bảng siết chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay quả thật là bị đâm đến muốn chảy máu. Lạc Đồng An và Chu Tịnh ở bên cạnh sau khi khuyên bảo trăm lần cũng không có kết quả, đành lựa chọn tuyệt vọng che mặt lại, dù sao tiểu tổ tông không chịu nghe lời khuyên, có thời gian còn không bằng ngẫm lại làm sao để giải quyết tốt hậu quả.
Triệu Tiểu Tiên tim đập nhanh đến lợi hại, nàng đã chuẩn bị xong, nếu Doãn Tân lại mở miệng, nàng lập tức nổ tung tại chỗ.
Nhưng mà chuyện trong dự đoán lại không có xảy ra, Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân hướng về phía mình hơi hơi mỉm cười, tiếp theo là vỗ vỗ tay với bộ dạng 'kính phục'.
Người chủ trì giọng nói bởi vì kích động mà có chút run rẩy. "Năm tỷ lần một... năm tỷ lần hai... năm tỷ..."
Mãi cho đến bây giờ, Triệu Tiểu Tiên tựa hồ mới có chút phục hồi lại tinh thần từ trong sự cạnh tranh mù quáng, trong tầm mắt nhìn thấy Doãn Tân đang thản nhiên ung dung ngồi một bên, cô ta thậm chí còn đang cúi đầu cạy vết xước ở cạnh móng tay giống như mọi chuyện không liên quan đến mình...
Nói tóm lại, hoàn toàn nhìn không ra có chút biểu hiện nào muốn tiếp tục kêu giá.
Nhìn thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, Triệu Tiểu Tiên lại đột nhiên cười không nổi.
"Năm tỷ thành giao!" Âm thanh chấn động của cây dùi làm cho Triệu Tiểu Tiên chóng mặt nhức đầu.
Lời châm chọc của Doãn Tân vẫn không dứt ở bên tai. "Chúc mừng a, xem ra vẫn là Triệu tiểu thư có thực lực, vô cùng giàu có."
Triệu Tiểu Tiên còn có chút mờ mịt, nàng hiển nhiên không nghe rõ Doãn Tân đang nói cái gì, chỉ là ánh mắt thẳng tắp nhìn đối phương. "Cô... tại sao lại không kêu nữa?"
Doãn Tân nhún vai, thản nhiên nói. "Không có tiền a."
- -----------------------
"Hồ nháo!!" Triệu Đông Tuyền đập tay xuống mặt bàn một cái, trên gương mặt lớn tuổi vì tức giận mà đỏ bừng, một câu nói ra làm không ai dám lên tiếng.
Triệu Tiểu Tiên cúi đầu đứng ở một bên, hai tay nhỏ vò vò góc áo, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cố gắng hết sức ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
"Năm tỷ?! Con bỏ ra năm tỷ để mua cái tòa nhà kia?" Triệu Đông Tuyền vừa oán giận lại vừa đau xót, thiếu chút nữa là bị đứa con gái ngốc này làm cho rơi lệ. "Lúc trước ba đã nói gì với con? Không thể nhiều hơn hai tỷ, vậy mà con đã làm cái gì, chê mạng của lão già này quá dài, nên muốn tặng cho ba một cái kinh hỉ lớn như vậy có phải hay không?"
"Ba..."
"Tôi không phải là ba của cô!" Lão phụ thân che mặt ngồi ở trên sôpha. "Làm ba của cô quá đắt, tôi làm không nổi."
Triệu Tiểu Tiên cắn môi, ủy khuất hít hít cái mũi.
Triệu Đông Tuyền mặc dù rất tức giận, nhưng lại không chịu nổi bộ dạng này của bảo bối, lập tức dịu xuống. "Ba biết là con rất chán ghét cái tên Doãn Tân kia, nhưng cũng chỉ là chuyện riêng. Bây giờ con đã biết người ta chính là kêu chơi, mục đích chủ yếu là gài bẫy con! Nếu con sớm để cô ta đem ba tỷ rưỡi ra mua cái tòa nhà kia, thì lúc này đến lượt cô ta ở nhà chờ trả tiền."
Nói đến đây, rốt cục cảm xúc của Triệu Tiểu Tiên cũng không kiềm nén được, bên miệng lập tức phát ra tiếng khóc.
Thật ra cũng không phải là hoàn toàn giả vờ khóc, trong đó có bảy phần là vô cùng hối hận. Lúc đó Lạc Đồng An cũng nói với