Doãn Tân bị cái người hầu gái lỗ mãng hấp tấp này làm cho không hiểu chuyện gì, đang muốn đặt câu hỏi liền nghe thấy ở trong nhà giống như có tiếng bước chân của một đại đội đang chạy về hướng bên này.
Triệu Tiểu Tiên chạy ở phía trước, không bao lâu sau liền vọt vào trong, sau đó bám ở trên người của Doãn Tân, vội vàng cuống cuồng kiểm tra một lượt từ đầu đến chân.
Doãn Tân:...
"Rốt cuộc, tình huống này là như thế nào?"
Triệu Tiểu Tiên trong lúc nhất thời sợ hãi cũng không nói nên lời, sau khi xác định được người kia hoàn hảo không có chút tổn hại gì mới thở ra một hơi, sau đó ôm lấy Doãn Tân gắt gao.
"Tại sao đột nhiên cô lại biến mất không thấy đâu..."
"Tôi?" Tuy rằng chôn ở lồng ngực, Triệu Tiểu Tiên không nhìn thấy được, nhưng Doãn Tân vẫn là chỉ vào cái mũi của mình, không hiểu ra sao. "Tôi không thấy đâu?"
"Đúng vậy!" Triệu Tiểu Tiên ủy khuất nói: "Quay đầu một cái đã không thấy tăm hơi đâu!"
Doãn Tân không nhịn được buồn cười, hóa ra cái người 'không thấy' thật sự chính là cô.
"Tôi chỉ là đi đến phòng vẽ nhìn xem, cô cũng quá khoa trương rồi."
Triệu Tiểu Tiên cũng không biết tại sao bản thân lại khẩn trương như vậy, mỗi ngày đều lo sợ Doãn Tân sẽ bị đụng chỗ nào đó hoặc là tâm trạng nhạy cảm, cảm thấy chán nản...
Nàng nghe nói người mang thai đều rất yếu đuối, đụng một chút là có khả năng sẽ suy nghĩ không thông.
Cho dù không có suy nghĩ không thông, lỡ như có những phần tử ngoài vòng pháp luật lén lút lẻn vào trong nhà thì sao, thừa dịp Doãn Tân không có sức lực chống trả bắt người đem đi.
Nói tóm lại là cứ suy nghĩ một lát như vậy, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên đại khái đã tưởng tượng ra hơn mười kịch bản lớn, càng tưởng tượng càng sợ hãi muốn chết.
"Vậy tại sao điện thoại di động cô cũng không mang theo!"
"A..." Lúc này Doãn Tân mới dần dần nhớ đến, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu. "Gần đây trí nhớ không tốt, quên mang."
"Cô làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn cho rằng cô mất tích rồi!"
Doãn Tân nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của Triệu Tiểu Tiên, trấn an nói: "Tôi ở trong nhà của chính mình, làm sao có thể mất tích được?"
"Tôi mặc kệ, cho dù thế nào đi nữa, sau này không cho phép cô rời khỏi tầm mắt của tôi, đi đâu cũng phải nói với tôi một tiếng." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi một cái. "Ở nhà cũng vậy, phải luôn mang theo điện thoại di động bên người, đừng để cho tôi không tìm được cô."
"Được được được."
Nhìn thấy các chủ nhân đang thân mật, đám người hầu tuy rằng rất muốn đứng ở góc tường lắng nghe nhưng cuối cùng vẫn là nỗ lực kiềm chế lần lượt lui ra ngoài, đến cùng chỉ còn lại hai người đang ôm nhau dưới ánh sáng giống như trong truyện cổ tích.
"Tại sao đột nhiên lại đến phòng vẽ tranh?"
"Đột nhiên muốn đến đây." Doãn Tân nhẹ giọng nói: "Muốn nhìn lại một chút các bức tranh trước kia đã vẽ, cũng muốn vẽ lại một chút... Nhưng mà đã lâu rồi không có cầm bút, cảm giác ngay cả bút cũng không cầm nổi."
Gần đây quả thật Doãn Tân ít nhiều gì cũng có chút uất ức, cái thân thể này vẫn luôn rất mệt mỏi, một chút tinh thần cũng không có, trước mắt cầm cây bút vẽ đều có cảm giác tay cứ luôn run run.
Hai là dáng người biến dạng nghiêm trọng, gương mặt cũng có chút mập ra, ba là cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác hình như tóc cũng bắt đầu rụng...
Tình huống như vậy, cho dù một ngày ăn ba bữa cơm ngon như thế nào, Triệu Tiểu Tiên còn toàn tâm toàn ý chiếu cố cô như vậy, nhưng cũng không thể hoàn toàn bù đắp được.
Có những chuyện thật đúng là phải tự bản thân mình trải nghiệm qua mới có thể thấu hiểu được, trước kia Doãn Tân vẫn luôn không lý giải được, tại sao những người phụ kia trong khoảng thời mang thai luôn bị trầm cảm, hiện tại cô đã có thể lý giải tinh túy được đến tận xương tủy.
"Ai nha, đây đều là ảo giác của cô, chỉ là tạm thời." Triệu Tiểu Tiên thuyết phục, đem người kéo qua một bên ngồi xuống, chiếc ghế ở bên cạnh giá vẽ được trải một tấm chăn bằng nhung vừa dày vừa mềm mại, Triệu Tiểu Tiên giống như sợ Doãn Tân bị lạnh, lại cầm tấm chăn lên đắp ở trên đùi cô ấy.
"Chờ sau khi cô sinh em bé xong, những việc này đều sẽ khôi phục giống như trước kia."
"Thật sự sao?"
"Đương nhiên!"
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy Doãn Tân thật đúng là càng ngày càng giống như một đứa trẻ, rõ ràng là đã xác nhận, nhưng mà cái việc nhỏ này vẫn muốn nàng chứng thực thêm một lần nữa, một bộ dạng không hề có cảm giác an toàn, thoạt nhìn thật khiến cho người ta đau lòng.
Doãn Tân nghe vậy mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhìn Triệu Tiểu Tiên, khẽ nở nụ cười.
Thật vất vả mới dỗ dành được người kia, lúc này Triệu Tiểu Tiên mới đứng đắn nghiêm túc đánh giá lại căn phòng vẽ tranh.
Lúc trước nàng đã từng đến phòng vẽ tranh một lần, chỉ là Doãn Tân cũng không biết, nàng còn nhìn thấy những bức tranh mà trước kia Doãn Tân đã vẽ, khi đó Doãn Tân còn cất giấu không chịu nói thật với nàng.
Hình như trước mắt là một cơ hội tốt để thành một người hồn nhiên, Triệu Tiểu Tiên giả vờ đây là lần đầu tiên đến phòng vẽ tranh, vô cùng tò mò ở khắp nơi nhìn nhìn một cái.
"Những cái này đều là cô vẽ sao?"
"Có những cái tôi vẽ, cũng có những cái không phải." Thoạt nhìn Doãn Tân rốt cuộc có chút hứng thú, giơ tay chỉ chỉ. "Những cái ở bên kia đều không phải, tất cả là tranh của người khác."
Triệu Tiểu Tiên làm bộ làm tịch nhìn xung quanh một vòng. "Nhiều tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng thế này, lại bị cô làm cho giống như thị trường buôn bán chất đống ở đây?"
Doãn Tân cười cười: "Quá nhiều sao, cô cũng nhìn thấy ở trong nhà này, cơ bản những nơi có thể treo đều treo tranh, còn lại những bức này, tạm thời chỉ có thể để ở đây."
"Cô nói như vậy, những cái này đều là bị loại bỏ, không đẹp sao?"
"Cũng không phải, có những cái tương đối có giá trị tham khảo để vẽ lại."
Triệu Tiểu Tiên hiểu rõ gật gật đầu, trọng điểm của nàng cũng không nằm trong những bức tranh này, nghe một chút rồi lướt qua. Sau đó mới hướng về chủ đề chính, đi đến chỗ một đống tranh khác, chính là những bức tranh mà Doãn Tân đã vẽ bản thân mình, đồng thời dường như nàng nhận ra được Doãn Tân khẩn trương một chút, trong nháy mắt thắt lưng liền ngồi thẳng lên một chút.
"Những cái này đều là cô vẽ?"
"Ân..."
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên giơ tay lên một cái, giả vờ muốn kéo kéo.
"A..."
"Ân?" Cái tay đang vươn ra liền ngừng lại trong không trung, Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn Doãn Tân một cái. "Không thể xem sao?"
Doãn Tân: "..."
Mặc dù trí nhớ có chút suy giảm, nhưng Doãn Tân vẫn có thể nhớ rất rõ ràng, những bức tranh bị cô giấu ở phía sau, có một phần lớn đều là tranh vẽ Triệu Tiểu Tiên.
Nếu như bị nha đầu này nhìn thấy được, đoán chừng lại chê cười cô, mấu chốt là khi đó bút pháp không được nhuần nhuyễn, có nhiều bức tranh thật là một lời khó nói hết. Nếu không phải là sai tỷ lệ, thì chính là ngũ quan sai vị trí, nói tóm lại là một đống vấn đề. Khi đó đơn thuần là cảm thấy cũng không tệ lắm, sau đó lại nghĩ là lưu lại làm kỷ niệm, cho nên mới vẫn luôn giữ lại cho đến tận bây giờ.
"Không có gì đẹp, hay là, đừng xem đi..."
"Không có sao a, tôi chỉ là tùy tiện nhìn xem." Triệu Tiểu Tiên lại không để bụng, nhún vai một cái. "Hơn nữa cô cũng đừng có khiêm tốn như vậy, những bức tranh này vẽ rất đẹp a, cảm giác so với những cái ở bên kia cũng có khác nhau nhiều lắm."
Doãn Tân: "..."
Có đôi khi càng che giấu càng có vẻ giống như chột dạ, Doãn Tân không muốn biểu hiện quá rõ ràng như vậy, nhưng mà cái gì cũng không làm, Triệu Tiểu Tiên tiện tay lật vài cái như vậy, vài phút sau là có thể lật đến những cái lịch sử đen tối của cô.
"Ơ? Tại sao cái cô gái này lại nhìn quen mắt như vậy."
...Quả nhiên.
Doãn Tân vừa suy nghĩ đối sách, thế nhưng cũng không đối phó được với Triệu Tiểu Tiên đang nhanh tay, trong lúc nói chuyện đã trực tiếp rút ra một bức tranh.
Doãn Tân giơ tay che mặt một chút, ngồi chờ đợi để đón tiếp "Lời phê bình" sắp đến.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên lại nhìn bức họa kia một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, cuối cùng sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống. "Đây là người con gái mà trước kia cô yêu thầm sao?"
"..." Không nhận ra sao? Doãn Tân nghi hoặc mở miệng: "Không phải..."
"Trước kia cô còn yêu thầm qua người con gái khác??" Triệu Tiểu Tiên lại tiếp tục truy vấn hỏi.
"Tôi không có..."
"Cái cô gái này lớn lên nhìn còn rất quen mắt, có phải là tôi cũng quen biết hay không a?" Triệu Tiểu Tiên vuốt cằm, nhíu mày, hiển nhiên căn bản là không nghe vào lỗ tai những lời mà Doãn Tân nói.
Doãn Tân suy nghĩ, bức tranh vẽ chính bản thân cô, có thể không quen mắt sao?
Trong nháy mắt giống như trọng điểm không phải là việc không muốn để Triệu Tiểu Tiên biết cô đã lén lút vẽ nàng, mà hiện tại đối phương bắt đầu có những suy nghĩ phong phú và lung tung, vì để nha đầu này không ăn cái chút dấm khô không có tồn tại, nhất định phải để cho Triệu Tiểu Tiên biết, bức tranh này chính là vẽ nàng.
"Cô thật sự không nhìn ra được?" Doãn Tân nói.
Triệu Tiểu Tiên vô tội chớp chớp mắt. "Tôi nên nhìn ra được cái gì sao?"
Doãn Tân buồn bực nhíu nhíu mày, tuy rằng nàng vẽ không được đẹp, nhưng cũng không có kém đến mức không thể nhận ra chứ. "Cô nhìn thử quần áo của cô ấy đi."
"Là đồng phục của trường chúng ta." Triệu Tiểu Tiên trả lời lưu loát: "Cho nên đây là bạn học sao?"
Doãn Tân gấp gáp từ trên ghế đứng dậy, cô đi đến gần một chút, khoa tay múa chân nói: "Cô nhìn lại thử cái ngũ quan này đi, cái gương mặt tròn tròn này, đôi mắt cũng tròn tròn, cái mũi không quá thẳng, đôi môi cũng nhỏ, lỗ tai cũng nhỏ, nhưng mà cái vành tai lại rất có phúc tướng..."
Doãn Tân cảm thấy chỗ nào cũng đều vô cùng rõ ràng đây chính là Triệu Tiểu Tiên, thấy thế nào cũng chỉ có Triệu Tiểu Tiên mới có thể lớn lên đáng yêu như vậy.
Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy bộ dáng Doãn Tân nghiêm túc lại sốt ruột miêu tả, nghe một chút liền nhịn không được, "Phụt" một tiếng bật cười.
Doãn Tân:...?
Trong nháy mắt bà chủ Doãn liền choáng váng, trong đầu đột nhiên xuất hiện ra một cái suy nghĩ: Có phải là cô lại bị trêu ghẹo rồi hay không.
Nghĩ lại trước kia cái loại trò đùa cẩu thả này cho dù làm như thế nào cũng không có khả năng lừa được Doãn Tân, trước mắt vậy mà cô lại không chút suy nghĩ coi đây là thật.
Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ cầm bức tranh kia, ánh mắt lại nhìn Doãn Tân. "Tôi cảm thấy cái mũi của tôi rất thẳng."
"..." Doãn Tân há to miệng: "Chính là, so sánh mà nói... không có thẳng như vậy."
Triệu Tiểu Tiên giống như đang suy tư điều gì đó, vuốt vuốt cằm. "Hay là tôi đi sứa lại một chút? Làm cái gì mà nâng mũi a, gắn mũi giả a..."
"Đừng đừng đừng, tôi cảm thấy giống như bây giờ đã đặc biệt tốt, là tôi nói sai rồi, tôi thu hồi lại, tôi cảm thấy đã đủ thẳng rồi."
Rốt cuộc Triệu Tiểu Tiên lại nở nụ cười, sau đó Doãn Tân với vẻ mặt lờ mờ nhìn thấy nàng cười mới dần dần ý thức được, hình như bản thân lại bị trêu đùa, sập bẫy lần thứ hai.
Được rồi, hiện tại cái chỉ số thông minh này của cô đã giống như tóc, mỗi ngày đều liên tục rơi rụng, rất nhanh đã không còn cứu được.
"Tại sao cô lại có thể đáng yêu như vậy?" Triệu Tiểu Tiên cười đủ rồi mới cảm khái phát ra một tiếng.
Doãn Tân nghi hoặc nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Tôi? Đáng yêu?"
"Cô có biết bây giờ cô đặc biệt đáng yêu, ngây thơ, ngốc nghếch." Triệu Tiểu Tiên gãi gãi cằm của Doãn Tân. "Đặc biệt dễ lừa gạt."
"...Cái này là cô đang khen tôi sao?"
"Đương nhiên, tôi đặc biệt thích cái bộ dạng này của cô."
Đây đại khái cũng là lần đầu tiên Doãn Tân nghe được Triệu Tiểu Tiên nói thích mình, nhưng lại không cảm giác được cái gì gọi là vui vẻ, cô buồn bực thở dài. "Là bởi vì hiện tại tôi tương đối dễ bị lừa gạt sao?"
"Ai nha, cũng không phải hoàn toàn là như vậy, chính là vô cùng dễ thương, so với trước kia không quá giống nhau." Triệu Tiểu Tiên đặt bức tranh xuống. "Đương nhiên, trước kia cô cũng rất đáng yêu, bộ dạng nào của cô tôi cũng đều rất thích."
Lời này nghe xong mới cảm thấy sảng khoái một chút.
Triệu Tiểu Tiên trêu chọc người xong rồi gương mặt mới trở nên nghiêm chỉnh, ra vẻ nghiêm túc giải cứu một chút trò đùa vừa nãy của mình: "Tôi biết cô chính là vẽ tôi, vẽ đặc biệt đẹp."
Doãn Tân: "..."
"Thật ra trước kia tôi có đến đây một lần, nghe người hầu ở trong nhà nói, những bức tranh này trước kia cô đều treo lên, kết quả tôi vừa gả vào nhà, cô lại bị dọa đến mức bắt tháo xuống hết."
"...Cũng không thể nói là bị dọa?"
"Chính là không muốn để tôi biết?"
"Ân..." Doãn Tân nói: "Lúc ấy quan hệ giữa chúng ta không phải còn rất cái kia hay sao, để cho cô biết, lỡ như lại hiểu lầm, đem tôi trở thành một tên si tình biến thái thì làm sao bây giờ?"
Đừng nói nữa, lúc Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy tranh thật là có cái loại suy nghĩ này. Nhưng mà cuối cùng suy nghĩ tích cực vẫn chiến thắng những cái suy đoán tà ác, cũng trực tiếp làm cho nàng đưa ra một quyết định trong cái buổi tối ngày hôm đó.
Lại nói tiếp, những bức tranh này cũng có một chút công lao.
Triệu Tiểu Tiên giơ tay lên, vòng qua cổ của Doãn Tân. "Tân Tân."
"A?"
"Chờ sinh xong bảo bảo, cô lại vẽ cho tôi một bức có được không?"
Doãn Tân ngẩn ngơ nhìn Triệu Tiểu Tiên, trong lúc nhất thời căn bản không tìm được lý do để cự tuyệt. "Đương nhiên là được, vậy cô phải ngoan ngoãn làm người mẫu cho tôi."
"Không thành vấn đề, tôi đứng ở này, sẽ không nhúc nhích để cho cô vẽ."
"Còn phải làm một cái tư thế thật đẹp."
Triệu Tiểu