Lạc Lệnh Thanh cuối cùng vẫn đồng ý lời mời ăn tối.
Nhà hàng Thi Duẫn Nam chọn nằm ở trung tâm thành phố, chủ là một cặp vợ chồng người Pháp, đồ ăn họ nấu là đồ Pháp chính hiệu.
Hai người họ đến sớm và chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
So với các đại sảnh đông đúc bình thưởng, ở đây là kín đầu yên lặng hơn, chỗ ngồi còn gần với sân khấu, là một nơi rất tuyệt để ăn cơm.
Thi Duẫn Nam giơ ly rượu, chủ động nâng ly, "Lạc Lệnh Thanh, tôi mời anh một ly nhé? Coi như lời cảm ơn thời gian này."
"Cảm ơn?" Lạc Lệnh Thanh hỏi lại.
"Đúng."
Thi Duẫn Nam là người có thù tất báo, nhưng cậu cũng là người biết biết ơn.
Tuy rằng trong miệng người ngoài, Lạc Lệnh Thanh là một người không dễ gần rất khó chịu, nhưng Thi Duẫn Nam không cho rằng như thế, "Cho dù là lúc anh giúp tôi rời khỏi Thi gia, hay là bảo vệ tôi trong bữa tiệc của Triệu thị, tôi......"
"Cậu không cần cảm ơn tôi, cho dù không có tôi, cậu đều có thể xử lí những chuyện đó rất khá." Lạc Lệnh Thanh cắt lời cậu.
Có lẽ, ở trong hoàn cảnh khá thoải mái này, sự lạnh lùng thường ngày của anh đã dịu đi rất nhiều.
Thi Duẫn Nam nở một nụ cười trong veo, nâng ly cụng.
Sau món khai vị đơn giản, món canh cá thơm phức được phục vụ.
"Lúc tôi đi học ở nước ngoài, ở gần trường có một nhà hàng kiểu Pháp có món canh cá rất ngon."
Thi Duẫn Nam lấy thìa múc một muỗng canh, đợi nó hơi nguội mới nếm thử.
Cậu hài lòng gật đầu, "Nhà hàng này làm cũng ngon lắm, anh nếm thử đi."
Lạc Lệnh Thanh không thích ăn cá lắm.
Anh nhìn ánh mắt mong chờ của Thi Duẫn Nam, do dự nửa giây vẫn nếm thử một miếng, "Rất thơm."
Thi Duẫn Nam lại uống một ngụm canh, thản nhiên kể lại quá khứ, "Khi còn nhỏ, tôi sợ xương cá mắc vào cổ họng, cố đến đỏ cả mặt cũng không nuốt trôi được......"
Cậu không phải người thích kể khổ, cũng cảm thấy chuyện cũ đã qua thì không cần nhắc lại nữa, nhưng ở trước mặt Lạc Lệnh Thanh, cậu rất muốn kể về những chuyện vụn vặt ấy.
"Tôi ám ảnh về việc xương cá mắc vào cổ họng, nhưng lại thật sự rất thèm cá, nên chỉ có thể ăn canh cho đỡ thèm."
Lạc Lệnh Thanh ôn nhu hỏi, "Cậu thích món này sao không thử tự mình làm?"
"Không được, tôi sợ tôi làm nổ phòng bếp." Thi Duẫn Nam rất hiểu bản thân.
Cậu vừa trò chuyện với Lạc Lệnh Thanh, vừa ăn canh.
Lạc Lệnh Thanh nhìn thấy cậu ăn rất ngon, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, đột nhiên cảm thấy canh cá hình như rất ngon.
Hai người cứ trò chuyện như thế cho đến khi món chính được dọn ra, bên cạnh vang lên tiếng piano du dương.
Thi Duẫn Nam nhìn qua bên đó——
Trên một sân khấu nhỏ cách họ không xa, một người nước ngoài trẻ tuổi mặc bộ vest trắng đang chơi violon như bị mê hoặc bởi ánh đèn lờ mờ trên đầu.
Thi Duẫn Nam nhìn rất nghiêm túc, hiếm khi lộ ra chút hoài niệm, "......!Giai điệu này hình như là của《 khúc kỷ niệm 》."
Lạc Lệnh Thanh bắt lấy vẻ mặt phức tạp của đối phương, nhớ đến tài năng âm nhạc nhà họ Ôn, anh đoán, "Cậu trước đây đã từng học nhạc sao?"
"Ừ, lúc mẹ tôi còn sống đã dạy tôi và anh trai." Thi Duẫn Nam dời ánh mắt, điềm nhiên trả lời.
"Anh tôi học đàn cello, còn tôi học violin.
Vào sinh nhật bảy tuổi của chúng tôi, bà đã tặng cho hai anh em hai chiếc violin lớn nhỏ."
"Cây đàn violon của tôi màu trắng, trên đó còn được khắc tên của tôi."
Lạc Lệnh Thanh nỗi lòng một ngưng, "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, chiếc đàn violin kia đã hỏng rồi."
"Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi bị đưa ra nước ngoài, bởi vì phải vội vàng thích ứng hoàn cảnh nên đã bỏ chiếc đàn violin kia."
Thi Duẫn Nam nghịch thìa, kìm nén một tia cay đắng dưới đáy, cậu cố tình che giấu một phần sự thật.
Thi Duẫn Nam vừa ra nước ngoài được một năm, Thi lão gia tử đã sắp xếp cậu nhập học tại một ngôi trường khép kín, nói là muốn cậu phải nhanh chóng hòa nhập vào môi trường ngoại ngữ.
Nhưng mới chỉ là một cậu nhóc tám tuổi, đột nhiên ra nước ngoài sao có thể thích ứng?
Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, Thi Duẫn Nam theo thói quen cầm đàn violon giống như lúc mẹ còn sống, khi đó cậu và Ôn Diệc Bắc luôn cùng học một bản nhạc.
Anh em hai người, ai mà tập xong trước sẽ được phẩn thưởng là một viên kẹo trái cây.
Khi còn nhỏ Thi Duẫn Nam không dám kéo đàn vào ban đêm, sợ làm phiền các bạn, nhưng cậu không muốn động vào người khác, người khác chưa chắc đã không muốn đụng cậu.
Một ngày nọ, khi cậu trở về ký túc xá thì phát hiện bạn học của mình, dẫn đầu là một thằng rất béo cố ý nghịch phá cây đàn violin của cậu, còn cố ý cười nhạo cậu là nhóc đáng thương người Trung Quốc mồ côi cha mẹ.
Đó là lần đầu tiên trong đời Thi Duẫn Nam đánh nhau, không thể nghi ngờ rằng cậu thua rất thảm.
Cậu bị đánh đến mặt mũi bầm tím, chiếc đàn violon bị ném hỏng, rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu rõ——
Mẹ qua đời, anh trai không ở bên cạnh, ba có gia đình mới, bản thân đã không còn là một cậu chủ vô ưu vô lo, không còn một ai bảo vệ cậu nữa.
Cậu chỉ có thể một mình cố gắng mài giũa hàm răng và móng vuốt sắc nhọn, đồng thời học cách trở nên mạnh mẽ hơn để tự bảo vệ chính mình.
"Đang nghĩ gì thế?"
Lạc Lệnh Thanh nhìn ra cảm xúc của Thi Duẫn Nam đang sa sút, lớn tiếng gọi cậu quay về.
Thi Duẫn Nam hoàn hồn, theo thói quen nở nụ cười che giấu, "Tôi chỉ đang nghĩ là, thật đáng tiếc vì tôi đã bỏ dở học violin giữa chừng, học không thạo nên cũng ngại khoe ra."
Cậu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lạc Lệnh Thanh mãi không chán, sự buồn bã trong lòng lập tức tiêu tán không ít.
"Nếu không, tối nay tôi đã có thể một mình tấu khúc cho anh nghe, để anh làm khán giả của tôi."
Lạc Lệnh Thanh biết rằng những lời này chủ yếu là nói đùa, nhưng anh nghĩ đến dáng vẻ cô đơn của Thi Duẫn Nam khi cậu chìm sâu trong ký ức, vì vậy anh đã trả lời——
"Nếu cậu còn yêu thích, lúc nào cũng có thể cầm đàn lên học, bất kể là tốt hay xấu, sau này tôi đều có thể làm khán giả của cậu."
Giọng ngâm trong rượu cực kỳ trầm thấp, mang đến cho cậu một loại bình ổn trước nay chưa từng có.
Thi Duẫn Nam nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, dừng lại một giây rồi mỉm cười.
"Lạc Lệnh Thanh."
"Không cần sau này, ngay bây giờ luôn"
Thi Duẫn Nam đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, đứng dậy và xoay ngón tay, không quên mỉm cười và nhắc nhở ấm áp.
"Anh phải chuẩn bị thật tốt, tôi muốn lên sân khẩu làm ồn lỗ tai anh đó."
Lạc Lệnh Thanh thấy cậu đã vui vẻ hơn, "Được."
Thi Duẫn Nam tận dụng khoảng trống giữa các buổi biểu diễn để lên sân khấu, cậu và người nước ngoài đã có một cuộc trao đổi ngắn, và bên kia đồng ý giao cây violin trong tay cho cậu.
Thi Duẫn Nam cầm lấy đàn của đối phương, lễ phép khom lưng cảm ơn.
Chờ đối phương bước xuống sân khấu, cậu đứng yên nhìn về phía Lạc Lệnh Thanh, tìm kiếm ánh mắt của đối phương.
Bốn mắt chạm nhau, như thể mọi thứ xung quanh đều im lặng.
Ký ức quen thuộc ẩn trong xương để Thi Duẫn Nam điểu chỉnh tư thế, cậu nhắm mắt lại trong bốn hoặc năm giây để chuẩn bị, rồi nhẹ nhàng và uyển chuyển kéo ra nốt nhạc đầu tiên.
Trên sân khấu nhỏ và đơn sơ, chỉ có một ánh đèn nghiêng hắt vào bức tường hoa phía sau.
Toàn thân Thi Duẫn Nam đắm chìm trong ánh sáng và bóng tối, và ngay cả mái tóc tán loạn của cậu cũng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mỏng.
Những ngón tay mảnh khảnh của cậu nhấn dây và chơi cung, ngay cả khi giai điệu thỉnh thoảng dừng lại, cũng khó có thể ngăn cản cậu luôn ở trong trạng thái yên tĩnh và đẹp đẽ.
Lạc Lệnh Thanh giống như một thợ săn bị mê hoặc, chỉ nhìn cậu không chớp mắt, cho đến khi hơi thở của anh nóng lên theo giai điệu, cho đến khi một tia cảm xúc gọi là "chiếm hữu" từ cơ thể bị kìm nén và khép kín của anh trào ra.
Cho đến khi giai điệu ngắn kết thúc——
Thi Duẫn Nam đứng trên sân khấu một lần nữa nhìn về phía anh, ánh mắt như đang thầm hỏi: Thế nào?
Lạc Lệnh Thanh lần đầu tiên không kìm chế nụ cười của mình trước mặt người khác, dành cho người ấy một tràng vỗ tay xứng đáng.
...
Thi Duẫn Nam đã lâu rồi không kéo violin, giai điệu này là giai điệu mà cậu nhớ nhất, thời gian chưa đến một phút mà cậu đã sai quá nhiều lần, cũng ngừng quá nhiều lần.
Luôn luôn không sợ hãi mà bây giờ tay cậu lại ướt mồ hôi, cho dù là như thế Lạc Lệnh Thanh vẫn cho cậu lời khen ngợi tốt nhất.
Thi Duẫn Nam không nén được nụ cười, xuống sân khấu trả chiếc violon cho chủ nhân của nó, "Cảm ơn cây đàn của cậu nhé."
"Không cần khách sáo, vị tiên sinh này, âm nhạc của cậu thật xuất sắc."
Thi Duẫn Nam kinh ngạc nhướng mày, "Chỉ bằng màn trình diễn ngắt quãng vừa rồi của tôi sao?"
"Nhưng trong giai điệu của cậu có tình ý, tôi có thể nghe rõ ràng." Anh trai người nước ngoài vẫn khăng khăng khen ngợi, thẳng thắn nói, "Hơn nữa cậu rất đẹp."
Thi Duẫn Nam ngẩn ra, khóe mắt của cậu thoáng nhìn thấy cái gì, giây tiếp theo, cậu nở nụ cười.
"Cảm ơn, tôi cũng rất thích màn trình diễn của anh."
Đôi mắt của Thi Duẫn Nam rất đẹp, đặc biệt là lúc mang ý cười, ánh mắt đó luôn mang sự trêu chọc khó tả.
Cậu luôn công nhận tài năng của mình, cũng không giấu giếm việc sử dụng nó, giống như hiện tại ——
Chàng trai ngoại quốc đỏ mặt vì nụ cười của cậu, và ngay lập tức bày tỏ điều đó bằng tiếng Trung không thành thạo của mình.
"Thưa ngài, tôi có thể có thông tin liên lạc của ngài không? Nếu ngài muốn, sau này tôi có thể dạy ngài chơi violon."
Lời vừa dứt, sau lưng vang lên một tiếng từ chối khó nghe, "Cậu ấy không thể cho cậu thông tin liên lạc đâu."
Người nước ngoài sửng sốt, quay đầu thì thấy Lạc Lệnh Thanh điều khiển xe lăn tới, đột nhiên cảm giác được sự sợ hãi không nói nên lời.
Bởi vì trong ánh mắt đối phương đầy sự dò xét, khí thế mạnh mẽ không thân thiện tí nào.
Thi Duẫn Nam không khỏi híp mắt cười, gian xảo như một chú hồ ly nhỏ vừa làm trò lừa bịp nào đó.
Cậu bước nhanh qua người nước ngoài đi đến bên cạnh Lạc Lệnh Thanh, "Xin lỗi cậu nhé, chồng tôi hình như ghen rồi."
Người nước ngoài lập tức hiểu rõ quan hệ của hai người, xấu hổ hai giây rồi nở nụ cười chân thành, "Rất xin lỗi hai người, là tôi lỗ mãng."
"Trông hai người rất xứng đôi, chúc hai người hạnh phúc!"
"Cảm ơn."
Thi Duẫn Nam chấp nhận lời chúc phúc như một lẽ đương nhiên.
Lạc Lệnh Thanh ngồi ở trên xe lăn không nói lời nào, Thi Duẫn Nam căn bản không sợ anh bực, trực tiếp đẩy xe ra ngoài.
Vừa đẩy vừa ghẹo.
"Lạc Lệnh Thanh, anh trai người nước ngoài kia nói chúng ta rất xứng đôi, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ?"
Thi Duẫn Nam vòng đến trước mặt anh, vẻ mặt đầy