Khi xe ngựa của Chu gia ra khỏi thành, Tín Châu đổ cơn mưa, mưa không lớn, nhưng lại tí tách đến ba ngày.
Dù vậy, dân chúng trong thành cũng không thấy mảy may chút ưu sầu nào, ngược lại trên mặt mỗi người đều mang theo vài phần vui mừng.
Từ mùa đông năm trước đến nay, các vùng ở Tín Châu, Cù Châu, Quát Châu, cùng với Nghiễm Nam và nhiều châu thành đều gặp phải hạn hán, có nhiều chỗ đã hạn một tháng, có nhiều chỗ cũng đã ba bốn tháng không có mưa.
Triều đình giảm bớt một phần thuế má, nhưng đối với việc miếng cơm dựa vào đất trời của các nông hộ mà nói thì chỉ như muối bỏ biển.
Cũng có không ít đền thần ở khắp nơi tổ chức cầu mưa, tín đồ của các đạo quán ở Tín Châu vốn nhiều, hương khói ở các chùa tự càng thêm thịnh vượng.
Nhưng dù cho dân chúng cầu Thần bái Phật đầy tâm ý ra sao, nhưng cũng không thể cầu cho Tín Châu được giọt mưa nào.
- -
Một mùa đông giá rét qua đi, khi dân chúng đã ôm tâm thế dự tính sẽ có một vụ xuân tồi tệ, thì cuối cùng trên trời cũng chịu hạ mưa, hơn nữa cũng không phải là cơn mưa giải hạn nhất thời, mà liên tục mưa đến ba ngày, đủ để cho con sông đã thấy đáy lại một lần nữa cuộn chảy ào ào.
Mây đen trên trời dần nhạt, Lý Vượng đoán chừng mưa đã sắp ngừng, hưng phấn chuẩn bị thông báo cho chủ nhân, kết quả người bên trong đã nhanh hơn một bước mà đi ra phân phó cho hắn: "Tiểu thư sắp đi trà viên, nhờ Lý quản sự chuẩn bị trước một chút."
Lý Vượng sửng sốt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trong lòng hắn xẹt qua một chút tiếc nuối - - Có thể là tiếc nuối việc hắn còn chưa kịp phát huy năng lực của bản thân trước mặt chủ nhân, cũng có thể là tiếc nuối hắn có một tiểu chủ nhân giỏi giang lại đầy mạnh mẽ hơn cả hắn - - Tiểu thư của Chu gia.
Chút tiếc nuối ấy cũng chỉ phảng phất một cái chớp mắt, hắn không thể không đặt tâm tư vào những việc vặt chuẩn bị cho chuyến đi trà viên của Chu tiểu thư.
Chờ khi hắn đã chuẩn bị xong xuôi, lập tức vội vã đến báo cho Chu tiểu thư.
Thời điểm chờ trước trung đường (gian nhà chính), hắn gặp được chủ nhân từ sau hậu trạch đi ra trước.
Chủ nhân của hắn, Chu viên ngoại chính trực tráng niên, nhưng người lại bệnh tật triền miền hằng năm, xương cốt thập phần gầy yếu, thân hình gầy gò không nói, trên mặt cũng không có chút huyết sắc.
Trong lúc tiết trời đã bắt đầu hơi ấm dần, cũng phải khoác một kiện áo choàng thật dày.
"Thân thể A Lang đã khỏe hơn chút rồi sao?" Lý Vượng bước lên trước hỏi han quan tâm.
Chu viên ngoại nở nụ cười hòa ái với hắn, nói: "Thân thể ta khỏe nhiều rồi, ở mãi trong phòng cũng buồn, nên đi ra ngoài một chút." Nói xong, lại nhìn nước mưa đang chảy dọc từ trên mái hiên xuống, cảm thán: "Trận mưa này cũng rơi lâu thật!"
Lý Vượng nghe vậy, cũng theo đó mà lộ ra tươi cười, phụ họa theo: "Cũng không hẳn! Cơn mưa này đã ba ngày phỏng chừng cũng sẽ nhanh tạnh, không dài cũng không ngắn, đã giải đại hạn, cũng sẽ không biến thành trận mưa tai họa.
Có điềm lành này, thì một năm tiếp theo, nhất định mưa thuận gió hòa."
Đôi mày hơi nhíu lại của Chu viên ngoại cũng buông một chút, môi giật giật: "Bên chỗ trà viên..."
Lý Vượng biết hắn suy nghĩ điều gì, lập tức đáp: "Vừa rồi tiểu thư phân phó tiểu nhân chuẩn bị cho chuyện đi trà viên, lát sau sẽ đến trà viên xem xét tình hình bên đó.
Có trận mưa này, bên chỗ trà viên, A Lang cứ yên tâm."
Trận đại hạn ở mùa đông này, không chỉ có hoa màu của dân chúng là gặp tai ương, còn có cả trà viên của Chu gia.
Mặc dù Chu gia có biện pháp lấy nước tưới tiêu cho trà viên, nhưng nếu hằng năm đều không đổ mưa thế này đối với trà viên thậm chí là Chu gia sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.
Đang nói, có hai bóng dáng bước ra từ hậu trạch, ánh mắt Lý Vượng nhanh chóng đảo qua hai bóng dáng kia, vừa xác nhận người đi phía trước chính là Chu tiểu thư, vội cúi đầu nói: "Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong, cũng đã cho người báo với bên trà viên rồi."
Cho dù hắn không tỉ mỉ quan sát Chu tiểu thư, thì trong đầu hắn cũng hiện lên rõ ràng thân ảnh của Chu tiểu thư, dù sao hắn làm việc ở Chu gia cũng đã nhiều năm, từ ngày hắn bắt đầu đến Chu gia làm việc, người chỉ dẫn hắn chính là vị Chu tiểu thư này.
Đừng thấy Chu tiểu thư chỉ là một nữ lưu, trên thực tế mấy năm nay người quản lý sản nghiệp của Chu gia chính là vị tiểu thư này.
Hơn nữa Chu gia từ một tiểu thương dựa vào việc kinh doanh lá trà, đến bây giờ đã là một đại thương hộ trà viên, ngoại trừ việc Chu viên ngoại kinh doanh bên ngoài ra, cũng không thể thiếu việc trong nhiều thời điểm mấu chốt nàng ấy nhiều lần ra tay quyết đoán hóa giải nguy cơ, lại nắm bắt cơ hội thừa thế phát triển.
Không nói đến điều kiện gia thế của nàng, chỉ nhờ vào tài kinh thương kinh doanh gia nghiệp, đã giúp trên dưới Chu gia không có ai dám khinh thường, làm việc dưới trướng của nàng tất nhiên Lý Vượng cũng không dám khinh thị chậm trễ nàng.
Lý Vượng suy nghĩ nhiều, nghĩ đến chút loạn thất bát tao, cho đến khi người trước mặt nhẹ nhàng lên tiếng: "Lý quản sự vất vả rồi." Lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Thanh âm của Chu tiểu thư không kiều mị như nữ nhi gia, nhưng cũng không cứng ngắt lạnh lùng, mà là nhu hòa lại rõ ràng.
Đều nói tiếng sao người vậy, Lý Vượng nghĩ, khi tiểu thư không tức giận, thì rất ôn nhu lại ân cần.
Ví như lúc này, sau khi Chu tiểu thư thăm hỏi Lý Vượng, liền đến bên cạnh Chu viên ngoại, giọng nói lại ôn nhu săn sóc rất nhiều: "Phụ thân, hôm nay đã uống thuốc chưa?"
Chu viên ngoại thấy nữ nhi, trên mặt tự nhiên mà nổi lên ý cười, nhưng sau một phen đánh giá nữ nhi, lại phụng phịu nói: "Uống rồi, nhưng mà con, trời vẫn đang mưa đã vội vàng muốn đến trà viên rồi, cũng không sợ bị phong hàn sao! Sau trận mưa này, sợ là lại rét tháng ba, con xem con ăn mặc đơn bạc vậy đây...!Chu Châu, mau vào lấy áo choàng cho tiểu thư."
Nha đầu đi theo sau Chu tiểu thư Dạ một tiếng, vội vàng chạy vào bên trong.
"Sao không đợi tạnh mưa rồi hẵng đi?" Chu viên ngoại lại nhìn nữ nhi nhà mình.
"Đến trà viên, mưa cũng ngừng rồi."
Chu viên ngoại khuyên bảo không được, lại không thể làm nàng thay đổi chủ ý, lại cùng nàng hàn huyên chút việc nhà.
Lý Vượng thừa lúc này, cũng lén ngẩng đầu đánh giá Chu tiểu thư.
Năm nay Chu tiểu thư vừa mới 19, tuy rằng trong mắt thế nhân tuổi này đã có thể làm mẹ người ta rồi, nhưng nàng vẫn là khuê nữ như trước, với mái tóc được chải theo kiểu tam nha kế này thì tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái người ta có thể nhận ra ngay.
Nhưng thứ làm nàng trở nên rực rỡ cũng không phải là búi tóc hay giọng nói, mà là vẻ ngoài xuất sắc của nàng.
Khi còn bé Chu tiểu thư giống Chu viên ngoại, tướng mạo đoan trang, nhưng tuổi càng lớn, ngũ quan cũng nảy nở theo, khuôn mặt như trứng ngỗng, mắt như thủy hạnh, làn da oánh nhuận, chiếc váy hẹp ở phần trên và rộng ở phần dưới làm tôn lên dáng người uyển chuyển của nàng.
Mặc dù vóc người của nàng không thể so với Chu viên ngoại, nhưng trong số nữ tử ở Giang Nam đã thuộc kiểu cao gầy xuất chúng, trong một nhóm nữ tử, nàng duyên dáng yêu kiều như hạc trong bầy gà, giữa những tôi tớ ở trong nhà, nàng tựa như một điểm đỏ giữa vạn điểm xanh, làm cả ngôi nhà tràn ngập màu sắc.
- -
Giống như có cảm ứng với ánh mắt đánh giá này, Chu Thư nhẹ nhàng quét mắt khắp bốn phía.
Ánh mắt nàng không chút để ý, nhưng Lý Vượng lại giật nảy mình, vội vàng thu lại ánh nhìn, ánh mắt hạ xuống vẻ cung kính.
Ánh mắt Chu Thư ngừng trên mặt hắn một chút liền thu hồi lại.
Nàng chưa nói gì, sau khi nha hoàn mang áo choàng đến cho nàng, liền bung dù giấy đi ra ngoài.
- -
Xe ngựa ra khỏi thành, đi hơn hai mươi dặm về hướng Bắc, đường theo đó cũng lầy lội hơn, tốc độ cũng chậm lại.
Lý Vượng nhìn về trước trong màn mưa mờ sương mông lung hiện lên chút sắc xanh rõ nét, vội nói với Chu Thư bên trong xe ngựa: "Tiểu thư, đến đình trà trà sơn rồi."
Xe ngựa dừng lại, Lý Vượng bất chấp bị nước mưa làm ướt đẫm vạt áo, vội vội vàng vàng nhảy xuống, bung dù giấy lên đến phía sau xe ngựa.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, Chu Thư đã sớm xuống xe, đầu nàng đội đấu lạp, khoác áo tơi, che dù giấy, bước chuẩn xác về hướng trà viên.
Đường lầy lội, phần lớn là vũng nước, nơi Chu Thư đi qua đều tóe lên nước