Mưa to bắt đầu ngừng, cây thông mọc um tùm trên mái hiên, hạt mưa rơi tí tách, rơi xuống gạch đá mọc đầy rêu xanh, tiếng mưa như một khúc nhạc xuân vang lên từng tiết tấu.
Trong sân nhà thanh u, hành lang dài tĩnh lặng, Kỳ Hữu Vọng ngồi trên thành lan can thấp, hai tay che mặt, miệng lầu bầu: "Thì ra đã qua mười bảy năm rồi, bây giờ mình thương tâm còn kịp không đây?"
Mái tóc dài rối tung buông lơi giữa không trung, phiêu lãng theo chiều gió nhẹ thổi, áo choàng trên người có chút đơn bạc, vô tình phát họa ra hình dáng bờ vai gầy, trông dáng hình của nàng thoạt nhìn lại có chút gầy yếu.
Các giọt châu trong màn mưa bị gió thổi thành mưa bụi, lặng yên đọng lên người Kỳ Hữu Vọng, bị hơi lạnh kích thích làm nàng hoàn hồn lại khi đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Cách đó không xa, lão phụ nhân thấy áo choàng mỏng trên người nàng, nhất thời nhíu mày lại, nếp nhăn trên trán tụ lại chen chúc thành từng Khe ranh.
Lão phụ nhân lấy áo lông dày trên tay nha hoàn bên cạnh, lập tức đi đến bên cạnh Kỳ Hữu Vọng, nói: "Xuân ca nhi, con ngồi chỗ này làm gì? Hôm nay vẫn còn lạnh, nhanh choàng áo vào! Nếu không thân thể bị lạnh, làm sao con chịu được."
Kỳ Hữu Vọng vừa nghe cái tên Xuân ca nhi, đầu tiên là cơ thể cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to nhìn lão phụ nhân, chu miệng tủi thân nói: "Lão mẫu người lại giáo huấn con."
Chu lão mẫu nghẹn lời, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trái tim nhất thời mềm lại, vội dỗ nàng nhanh chóng choàng áo vào: "Ta nào dám giáo huấn con, mau mặc vào, chớ để phong hàn, nếu con bị bệnh, bị khó chịu, người đau lòng còn không phải là người nhà và lão bà này sao?"
Áo choàng này được dệt từ lông cừu, mặc vào đặc biệt ấm áp, vốn bời vì có tâm sự nên không để ý đến nhiệt độ xung quanh, Kỳ Hữu Vọng cũng cảm nhận rõ được thân thể ấm áp.
Gương mặt tủi thân mới vừa rồi đã bị nàng đổi thành vẻ mặt tươi cười, cười hì hì ôm lấy cánh tay Chu lão mẫu mà nói: "Biết là mẫu thân và lão mẫu đau lòng con mà."
Chu lão mẫu cũng thật chịu không nổi dáng vẻ này của nàng, cũng không phải ghét bỏ nàng, ngược lại là không còn cách nào với bộ dạng này của nàng.
Lão nhân nhìn nàng lớn lên, tình yêu thương dành cho nàng còn hơn cả cháu gái ruột, hơn nữa cái miệng này của nàng ngọt vô cùng, ngọt vào tận đáy lòng người, sủng nàng còn không kịp, sao có thể ghét bỏ nàng được!
Chu lão mẫu mềm giọng nói: "Con ngồi ở chỗ này làm gì vậy?"
"Tản bộ ạ, mệt nên ngồi nghỉ một chút." Kỳ Hữu Vọng nói với vẻ không biến sắc.
"Con bệnh nặng vừa khỏi, ra ngoài tản bộ cũng đừng quên mặc thêm quần áo vào..." Chu lão mẫu lại quan tâm nhắc nhở.
Kỳ Hữu Vọng nghe, nhưng suy nghĩ đã sớm bay đi xa mất rồi.
Trước khi thức tỉnh lại trí nhớ ở kiếp trước, nàng vẫn cho rằng bản thân là một thành viên của Kỳ gia, một đại hộ ở Tín Châu, cũng giống với những người bên cạnh nàng, từ khi mới sinh ra đã tiếp nhận tư tưởng giáo dục phù hợp với đặc điểm của thời đại phong kiến, lớn lên trong bầu không khí thế tục tương tự vậy, là một Cổ nhân chính thống.
Nhưng bốn ngày trước khi bị heo rừng đe dọa, đột nhiên nàng thức tỉnh lại được trí nhớ kiếp trước, một lượng lớn tin tức tuôn trào trong đầu, kết quả bị mọi người hiểu lầm là nàng bị heo rừng dọa ngất, tổ mẫu của nàng còn muốn giết sạch đám heo rừng đó để trút giận cho nàng!
Anh danh một đời của nàng, sợ là sẽ bị hủy mất!
Sau khi tỉnh lại, nàng phải mất ba ngày mới tiêu hóa được chuyện này, mới chấp nhận sự thật rằng bản thân trước đó là thai xuyên.
Tuy rằng nàng không rõ vì sao trước đó lại mất đi trí nhớ mà hiện thời mới thức tỉnh lại được trí nhớ kiếp trước, nhưng đối với nàng mà nói, có lẽ đây là chuyện tốt, ít nhất nàng sẽ không để bản thân làm ra hành vi nào khác với người thường trong thời gian mười bảy năm trước vì mang theo trí nhớ của kiếp trước.
Nhưng nghĩ đến những người thân ở kiếp trước, trong lòng nàng vẫn còn nồng đạm vẻ ưu sầu như cũ.
Chu lão mẫu rất nhanh đã nhận thấy nàng phiền muộn, nhưng cũng không mở miệng khuyên giải an ủi nàng điều gì, mà chỉ lẳng lặng thở dài trong lòng.
Lão không biết nguyên nhân hài tử này buồn bã không vui là vì cái gì, chỉ là với sự hiểu biết của lão với tiểu chủ nhân, chuyện thật sự làm nàng phiền lòng, e là sẽ không dễ dàng nói ra được.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng heo kêu chói tai, Kỳ Hữu Vọng rất nhanh đã dời lực chú ý qua, nàng nhìn qua ngoài cửa sổ thấy tôi tớ trong tạp viện nhà mình mỗi người đều ôm một con heo đốm đen trắng chạy về chuồng heo.
Chu lão mẫu có chút lãng tai cũng nghe thấy được, vội nói lớn sai bảo nha hoàn cách đó vài bước: "Lâm Cầm, đến hỏi xem có chuyện gì?"
Nha hoàn Lâm Cầm chạy nhanh về hướng tạp viện, chỉ chốc lát sau đã hổn hển trở về bẩm báo: "Tứ công tử, nô tì đã hỏi qua, là heo trong chuồng ở tạp viên không biết sao bị xổng ra ngoài, chạy vào bên chỗ trà viên còn ăn mất lá trà của người ra nữa.
Quản sự trà viên biết là heo của Kỳ gia, nên cho người đưa về."
Vừa nhắc đến heo, biểu cảm trên mặt Kỳ tứ công tử Kỳ Hữu Vọng trở nên có chút cổ quái -- Lúc đó nàng chỉ vì ngăn cản mọi người ăn thịt đám heo, chỉ thuận miệng nói câu Muốn ăn thì ăn heo nuôi, không ngờ lại bị hiểu thành Nàng muốn ăn thịt heo, mà tổ mẫu vẫn luôn thương yêu nàng vì nàng mà mang nhiều heo con về đến vậy.
Nhiều heo con như vậy tất nhiên vốn không định chờ nuôi lớn mới ăn, mà là Kỳ gia không vừa ý chất thịt của heo lớn, cho rằng không non mịn bằng chất thịt của heo con, cho nên chỉ chuyên chọn heo con.
Thế nhưng cũng không phải nàng thật sự muốn ăn thịt heo, mấy ngày này cũng viện cớ Bệnh nặng mới khỏi, ăn cực kỳ thanh đạm, mấy con heo con vẫn còn hoàn hảo nguyên vẹn nuôi trong tạp viện.
Nàng không ăn thịt heo, tất nhiên hạ nhân cũng lơ là trong việc quản lý đám heo con, thế nên chúng nó trốn khỏi tạp viện, cũng chưa từng bị phát hiện.
Nàng còn ngẩn người một