"Tứ lang!"
"Tứ lang!"
Thời điểm Chu Thư gọi Kỳ Hữu Vọng không biết đến lần thứ mấy, Kỳ Hữu Vọng mới xem như là hồi thần lại, A một tiếng, hỏi: "Sao vậy tiểu thư?"
Chu Thư bất đắc dĩ lập lại lời mới vừa nói, Kỳ Hữu Vọng nghĩ nghĩ, Chu Thư không phải ngoại nhân, nên nói: "Tam ca muốn cưới Kiến Kiều, nhưng cha không đáp ứng, huynh ấy hy vọng ta có thể nói giúp một lời."
Chu Thư hơi kinh ngạc, sao Kỳ tam lang lại vừa mắt Kiến Kiều?
Sau khi cân nhắc, nàng nói: "Nhưng ta chưa bao giờ nghe Kiến Kiều nói đến việc này.
"
"Là tình ý từ một phía của tam ca thôi."
Chu Thư hiểu rõ, Kỳ tam lang là muốn dựa vào Lệnh cha mẹ, lời mai mối đến cầu thân với người trong lòng hắn, nhưng Kỳ gia sẽ không bao giờ chọn một nữ tử xuất thân từ nông gia cho hắn.
Dù sao thì hắn cũng là con đích thê, nếu cưới thê tử có xuất thân kém hơn các huynh đệ khác, ngoại nhân chắc chắn nói Kỳ Thầm nặng bên này nhẹ bên kia, Kỳ Thầm xem trọng thanh danh như vậy, tất nhiên là không đồng ý.
"Tứ lang đứng ra nói một lời, sẽ có cơ hội thuyết phục được Kỳ giảng thụ sao?"
Lần trước Chu Thư gọi cha Kỳ Hữu Vọng là Lệnh tôn, Kỳ Hữu Vọng còn có chút không vừa ý, nhưng Chu Thư vẫn chưa thể nhận bản thân trở thành tức phụ Kỳ gia nhanh như vậy được, nghĩ lại, vẫn nên gọi theo chức vụ trước khi trí sĩ (về hưu) của Kỳ Thầm vẫn hơn.
Kỳ Hữu Vọng cũng không xoắn xuýt chuyện này, nàng lắc lắc đầu: "Sợ là cha sẽ không nghe ta đâu!"
Chu Thư nghĩ rằng: "Không chỉ không nghe, có lẽ còn sẽ cho rằng tứ lang khuyên bảo là đang có dã tâm."
Vì thế nàng nói: "Nàng cũng đã không có biện pháp, vậy vì sao phải vì thế mà rầu rĩ không vui?"
"Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy bản thân giống như rất vô dụng, không giúp gì được cho tam ca."
Chu Thư chưa bao giờ thấy một mặt ủ dột của nàng như vậy, mà việc nàng ấy không vui như có thể truyền nhiễm vậy, cũng khiến cảm xúc của Chu Thư sa sút theo.
Nhưng rất nhanh Chu Thư đã tỉnh thần lại, nàng vẫy vẫy tay với Kỳ Hữu Vọng: "Tứ lang đến đây."
Kỳ Hữu Vọng không hiểu chuyện gì đi đến gần nàng, đến khi chỉ còn cách nửa bước chân, bỗng chốc nàng lại phát hiện khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp, mà cơ thể nàng lại tiến vào một vòng tay ôm ấp.
Thơm thơm, mềm mềm, lại mang theo chút hơi ấm, còn có hơi thở dịu dàng.
Nàng cao hơn Chu Thư một chút, nhưng giờ khắc này nàng tựa như một hài tử chưa lớn, tránh dưới cánh chim Chu Thư, dựa vào chút hơi ấm đó để ủ ấm bản thân.
"Tiểu thư?"
Kỳ Hữu Vọng chỉ cần hơi quay đầu một chút thì có thể thấy được mái đầu được chải gọn gàng tỉ mỉ của Chu Thư, nhưng vẫn có một vài sợi tóc nhỏ không theo đường chải của mái tóc, sau đó là đôi tai nhỏ làm Kỳ Hữu Vọng nghĩ đến một món ăn tên là miêu nhĩ đóa (tai mèo), bởi vì tưởng tượng thành thức ăn nên nàng cũng muốn nhẹ nhàng cắn lên một cái.
Còn cả cái cổ dài nhỏ này nữa, giống như kem sữa mùa hè, trắng trắng, nếu cắn một ngụm, hương vị sẽ khắc cốt ghi tâm cả một đời...
"Nghe người ta nói, khi khó chịu, làm thế này sẽ đỡ hơn." Chu Thư giải thích.
Kỳ Hữu Vọng sáng tỏ, cũng không biết là Chu Thư nói thế có tác dụng hay không, Kỳ Hữu Vọng thật sự không còn cảm giác khó chịu như trước nữa.
Nàng vừa định nói bản thân đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng lại có chút tham luyến vòng tay ấm áp này, nên chậm chạp không lên tiếng.
Hai người ôm nhau hồi lâu, thân thể Chu Thư dần nóng lên, cuối cùng nàng vẫn thấy xấu hổ mà buông Kỳ Hữu Vọng ra, hỏi: "Tứ lang đã tốt hơn chưa?"
Kỳ Hữu Vọng nghĩ rằng bây giờ đây nàng tốt đến không chịu được, nhưng nàng vẫn mặt dày nói: "Còn có chút khó chịu."
Chu Thư nghi hoặc nhìn nàng, rất nhanh đã nhìn ra được từ trên mặt nàng ấy.
Được một tấc lại muốn tiến một thước, nhất thời tức giận liếc nàng ấy một cái: "Khó chịu thì ăn thêm mấy chén cơm đi, bớt ăn vặt lại."
"Ta chỉ nghe nói ăn vặt có thể giúp vui vẻ được, còn chưa từng nghe không ăn có thể giải sầu!" Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng bảo vệ quyền lợi ăn vặt của bản thân.
Chu Thư không muốn tranh cãi việc này với nàng, chỉ cho nàng gợi ý: "Tứ lang có tình có nghĩa, nhưng việc này quả thật tứ lang không thể giúp được gì.
Mà dù cho là tứ lang hay là Kỳ tam công tử, muốn tiếng nói của mình có trọng lượng trước mặt người khác, cần phải có thêm những điều kiện khác, cho nên tứ lang có oán trách bản thân không giúp được gì, cũng chẳng có ích gì, thay vào đó hãy nỗ lực để lời nói của bản thân có trọng lượng."
Lời Chu Thư nói như làm Kỳ Hữu Vọng được giác ngộ, nàng suýt vì cuộc sống an nhàn sung sướng mà đánh mất bản thân, may mà Chu Thư nhắc nhở giúp nàng nhớ đến nhiều chuyện ở kiếp trước, mà chút kiến thức và kinh nghiệm đó làm nàng ý thức được, chỉ có tự lập tự mình cố gắng, nỗ lực chiến đấu gây dựng sự nghiệp, gia thế cho bản thân, thì tiếng nói của nàng mới càng được nhiều người lăng nghe, khi đó mới càng được nhiều người coi trọng.
Chu Thư cũng là như thế, nàng không chỉ có gia nghiệp Chu gia sau lưng, nàng chính là đang cực lực chứng minh bản thân cho dù là nữ tử, cũng có thể khởi động gia nghiệp Chu gia.
Cho dù Kỳ Hữu Vọng thật sự nghiêm túc chăn heo, nhưng trong mắt Kỳ Thầm, nàng vẫn là hồ nháo như trước kia, nàng không thể để Kỳ Thầm nhìn nàng với cặp mắt như xưa, không thể coi trọng được gì ở nàng, cho nên thay vì vì sự bất lực của bản thân mà sa sút tinh thần, chẳng thà giữ vững tinh thần để thay đổi mọi việc.
Sau khi Kỳ Hữu Vọng nghĩ thông suốt, ánh mắt lại sáng lấp lánh, nhanh chóng lấy bút ghi chú vào cuốn sổ nhỏ: "Tiểu thư nói rất đúng!"
Chu Thư: "..."
Nhưng rất nhanh nàng lại mờ mịt: "Nhưng ta chỉ biết chăn heo, cha ta xem thường việc chăn heo này."
Sở dĩ nàng chăn heo cũng là vì nghĩ đến chấp niệm của bản thân ở kiếp trước, đồng thời cũng để kiếm thêm chút tiền cho bản thân, để không đến mức miệng ăn núi lở.
Mà nghĩ đến làm thế nào để tăng địa vị xã hội cho bản thân, dường như chăn heo cũng không phải là trợ lức quá lớn.
Chu Thư nghĩ rằng: "Tứ lang mới là sủng nhi của Thiên gia, bằng không giải thích thế nào về tường thụy trên người nàng đây? Nhưng phần tường thụy này đến cùng là tồn tại thế nào, đến nay ta cũng còn chưa biết rõ ràng."
Nàng nhớ đến Trương Hạc ở Lâm Xuyên Phủ Châu cũng từng như vậy, nên nói với Kỳ Hữu Vọng: "Có lẽ tứ lang cũng đã nghe nói đến Trương Thanh An ở Phủ Châu, năm đó hắn cũng không có tiếng nói trong tộc, nhưng sau này nhờ vào Gạo Thanh Hà, cũng dần dần tạo nên thanh danh, kỳ thực ở trong mắt thế nhân thì làm ruộng và chăn heo cũng không khác biệt gì, mà khác nhau ở chỗ có thể làm được đến giỏi nhất trong lĩnh vực này hay không."
Kỳ thực nàng biết sinh cơ nhàn viên của Kỳ Hữu Vọng đã mơ hồ có xu thế phát triển, dù sao dân chúng phụ cận đều tìm đến heo đực của Kỳ Hữu Vọng để lai giống, mà đây là một loại nhu cầu và đây cũng là điềm báo việc Kỳ Hữu Vọng có thể hướng việc chăn heo lên thêm một tầng cao mới.
Sau khi Kỳ Hữu Vọng nghiêm túc suy xét lời Chu Thư nói, nhất thời sinh ra tham vọng, nàng nói: "Ta đây không chỉ muốn chăn heo, còn muốn nuôi bò, ngựa, dê, ta muốn trở thành đại hộ chăn nuôi, để Tín Châu thậm chí là toàn bộ Giang Nam đều biết đến đại danh của ta!"
Trong nháy mắt, Chu Thư phảng phất như thấy được một người rất cường đại, mang lại cảm giác an toàn cho người khác.
Chờ khi nàng hoàn thần, trước mặt lại là gương mặt có chút non nớt của Kỳ Hữu Vọng
Nàng đề nghị nói: "Nếu tứ lang nhàn rỗi, có thể tận dụng khoảng đất trống trong nhà, trồng vài cây trái mà gia súc gia cầm thích ăn, cũng không cần phải đích thân nàng trồng, chỉ cần đi dạo quanh đó nhiều một chút là được rồi."
Nếu đúng như những gì nàng phỏng đoán, cho dù Kỳ Hữu Vọng không động thủ, thì tường thụy của nàng ấy cũng có hiệu quả với cây trái, rồi sau đó lấy cho gia súc ăn, có lẽ chất thịt cũng sẽ giống như heo nàng ấy nuôi, có khác biệt rõ ràng với heo của các hộ khác.
"Được!" Kỳ Hữu Vọng thể hiện đầy đủ cái gọi là biết nghe lời đúng đắn.
Chu Thư nói xong mọi việc với nàng thì đi về, đương nhiên, chuyện Kỳ tam lang coi trọng Trần Kiến Kiều nàng cũng không quên, nàng nghĩ vẫn là nên bớt chút thời gian đến Trần gia ở thôn Long Sơn, Dực Dương một chuyến.
Nói là Trần gia, kỳ thực là tiểu viện của Chu gia.
Bởi vì sau khi Trần gia xuống dốc, cả tổ trạch và của cải đều bán để lấy tiền, một nhà già trẻ đều chuyển đến trạch viện nông gia rất nhỏ để ở.
Trần thị không đành lòng một nhà huynh trưởng của mình sống ở nơi