Chu Thư và Trần Kiến Kiều hàn huyên với nhau thật lâu, lại qua một đêm, vừa đến rạng sáng hôm sau thì chạy về thành Tín Châu, đương nhiên, Trần Trị Hùng cũng sẽ cho rằng nàng phải đi Quý Khê.
Trần Trị Hùng nhìn xe ngựa đi xa, nói thầm: "Cũng không biết An Ca bên kia thế nào, chỉ tiếc Hoa Nương không chịu gả Yến Nương cho An Ca, bằng không..."
Trần Kiến Kiều không nghe thấy lời cha nàng nói, cứ nghĩ rằng cô cô nàng rất muốn gả a tỷ cho ca nàng, may mắn cô trượng và a tỷ có chính kiến của bản thân, chọn Kỳ tứ công tử.
Nghĩ đến Kỳ tứ công tử, đầu lưỡi nàng lại chua sót, đáy lòng lại càng không biết là tư vị gì.
Sau khi Chu Thư trở về cũng chưa tận lực suy nghĩ kỹ về chuyện của Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều, nhưng ngẫu nhiên ở thôn Chử Đình nàng cũng sẽ gặp được Kỳ tam lang, ánh mắt khó tránh khỏi sẽ lưu ý nhiều hơn trước kia.
Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Kỳ tam lang, trên mặt người này có một chút lãnh ngạo, nhưng vẫn luôn là người không nhiều lời, mà hiện thời trên mặt hắn lại có chút tối tăm, càng thêm yên tĩnh hơn cả trước kia.
Kỳ Hữu Vọng thấy hắn như vậy, nên dẫn hắn đến chuồng heo nhà mình, vẻ mặt đau lòng mà chỉ vào đám heo: "Ta cho tam ca một con heo, tam ca tùy ý chọn!"
Vẻ mặt Kỳ tam lang ghét bỏ: "Ta muốn heo của ngươi làm cái gì?"
"Ăn chứ sao! Heo của ta ăn rất ngon!"
Kỳ tam lang cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi, không lên cũng không xuống được, nhưng lại làm hắn tức chết, hắn oán hận mà nói: "Ta không có tâm trạng cũng không có khẩu vị, cho dù mang hết toàn bộ heo yết đãi trước mặt ta, ta cũng không ăn vào!"
"Sườn heo cháy tỏi, thịt heo kho tộ, miến heo hầm cải trắng, heo nướng ngũ vị hương, thịt heo hầm khoai tây..."
Kỳ tam lang theo bản năng mà nuốt nước miếng, chờ khi hắn ý thức được những mỹ thực đó chỉ là trong suy nghĩ của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Hữu Vọng một cái, nói: "Ngươi có yên hay không, ngươi muốn làm gì?"
"Muốn buôn bán với tam ca!"
Kỳ tam lang vừa muốn chặn họng nàng như trước kia, chờ khi hắn kịp phản ứng lại là nàng đang nói gì, thì sự kinh ngạc đã hiện lên trong mắt.
"Ngươi nói cái gì?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Ta biết huynh có không ít bằng hữu..."
Kỳ tam lang nghĩ rằng: "Đây là đang châm chọc ta sao, nếu bằng hữu của ta nhiều, vậy thì bằng hữu của đại ca, nhị ca thì dùng số lượng nào để hình dung?" Bất quá vừa quay đầu thì đã nghĩ, dường như bằng hữu của hắn còn nhiều hơn Kỳ Hữu Vọng.
Nghĩ vậy, hắn cũng không phản bác lời của Kỳ Hữu Vọng nữa.
"...!Mà trong những bằng hữu của tam ca, có không ít người là huynh đệ đồng môn.
Tuy rằng không phải mỗi người đều có công danh trên người, nhưng tốt xấu gì cũng là thư sinh có học vấn..."
Kỳ tam lang nhịn không được mà đánh gãy lời nàng: "Đến cùng là ngươi muốn nói cái gì?"
Kỳ Hữu Vọng thần thần bí bí nói: "Tam ca có biết kẻ lừa đảo không? Chính là cái kiểu khoác lác có văn hóa ấy, dùng một chút thủ pháp chuyên nghiệp trong số ít kiến thức, tỷ như xác định và đánh giá linh tinh để đề cử một món hàng nào đó.
Tuy rằng mới nghe qua thì không có can hệ gì đến một người chăn heo như ta, nhưng mọi người đều biết, thế nhân, nhất là cái kiểu đại hộ giàu có, đông đúc lại tự đắc khoe tài trí hơn người như chúng ta đây..."
Những lời nàng nói trước đó Kỳ tam lang có cái hiểu cái không, nhưng nghe đến những lời sau đó, mày của hắn rất nhanh đã nhíu lại, nghĩ rằng, có kẻ lại tự tổn hại nhà mình vậy sao? Nhưng khi nghĩ đến tính tình của Kỳ Hữu Vọng, hắn lại yên tâm.
"...! Đối với thịt heo thì chẳng thèm ngó đến, thế cho nên rất nhiều kẻ đọc sạch tự cho là thanh cao kiêu ngạo đều khinh thường thịt heo, ta cảm thấy muốn thay đổi suy nghĩ của thế nhân, vẫn là phải bắt đầu từ những kẻ này, cho nên muốn bàn chút chuyện mua bán với tam ca, cậy nhờ tam ca hỗ trợ để những vị bằng hữu trong hội này thay ta đánh chút tiếng viết quảng bá một chút, đương nhiên, nếu có thể xuất sách, giống như tiếng tăm lan xa của món thịt xào khô của Tô Đông Pha vậy, ta tất nhiên sẽ càng vui mừng hơn."
Kỳ tam lang: "..."
« Tô Đông Pha là ai? » Hắn hỏi.
« Là một đại văn hào thích ăn thịt heo.
»
Kỳ tam lang không tin: « Cũng chưa từng nghe qua! »
(Tô Đông Pha: Ông tên là Tô Thức, tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống.
Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
- Thời điểm sống ở Hàng Châu, Tô Đông Pha giữ chức quan phụ trách điều tiết nước.
Khi ấy, hồ Tây trong thành phố bị bao phủ bởi rong rêu, dẫn tới tắc nghẽn nặng nề.
Đông Pha điều hàng chục nghìn công nhân tới nạo vét hồ và bùn thải, xây dựng cầu nổi, khôi phục vẻ đẹp vốn có của hồ Tây và biến nó thành nơi trữ nước tưới tiêu nông nghiệp.
Người dân trong vùng để tỏ lòng biết ơn đã đem thịt lợn dâng cho Tô Đông Pha.
Tuy nhiên, ông đã đem số thịt đó nấu thành món thịt kho và gửi lại từng hộ gia đình.
Vị ngon đậm đà khó quên của thịt kho đã biến nó trở thành món ăn truyền thống của người Hàng Châu.
Để thể hiện lòng tôn trọng, người dân trong vùng quyết định lấy tên ông đặt cho món thịt.)
Kỳ Hữu Vọng cũng không nhiều lời với hắn, chỉ nói: « Tam ca huynh có đáp ứng hay không? »
Kỳ tam lang xoay người rời đi, hắn có ngốc không? Hơn nữa hắn cũng không hiếm lạ gì việc hợp tác với Kỳ Hữu Vọng? Hắn có thể được cái gì? Chút tiền này hắn cũng không để vào mắt.
Nhưng mới vừa đi chưa được hai bước, hắn lại quay đầu: « Nếu ngươi đồng ý giúp ta, ta có thể cân nhắc giúp ngươi.
»
« Heo thì cho huynh tùy ý chọn, nhưng giúp huynh biện hộ việc cầu thân Trần cô nương với cha thì ta không giúp được gì.
»
Kỳ tam lang tức giận mà nói: « Quên đi, không nhờ ngươi nữa! »
Hắn càng nghĩ càng giận, thì ra Kỳ Hữu Vọng tìm hắn hỗ trợ, đến tiền cũng không ra, chỉ muốn lấy heo bù vào? Đây cũng quá keo kiệt rồi! Hắn mà lại vì một con heo mà chịu thỏa hiệp sao?!
Qua hai ngày, hắn đến tìm Kỳ Hữu Vọng: « Quảng bá mà ngươi nói phải viết như thế nào? »
Kỳ Hữu Vọng không biết vì sao hắn lại thay đổi suy nghĩ, chỉ nói: « Chỉ cần sau khi bọn họ ăn qua thịt heo của ta, lại nói rõ chi tiết hương vị như thế nào là được, nếu xuất ra được một bài thơ, ta cấp cho tam ca mười văn tiền thù lao, nếu viết một bài văn thịt heo tụng, ta cấp cho tam ca 20 văn tiền.
» (Tụng: khen, ca tụng)
Nếu không phải Kỳ tam lang không thèm để ý chút tiền này của nàng, thì sợ là hắn sẽ thật sự bị sự keo kiệt của người đệ đệ này làm tức chết, hắn nói: « Ngươi cho ta một con heo, sau khi xong chuyện thì đổi tiền thành thịt heo, một bài thi từ đổi một cân thịt heo! »
« Thành giao! »
Kỳ Hữu Vọng để Kỳ tam lang chọn một con heo rồi cho hạ nhân trong viện của hắn khiêng đi, sau đó hỏi: « Tam ca muốn mở tiệc chiêu đãi bằng hữu sao? Nhân dịp gì vậy? »
Kỳ tam lang ngẩn ra, hừ hừ: « Ta sẽ giúp ngươi quảng bá, chuyện khác không quan hệ gì với ngươi, ngươi đừng quản.
»
Kỳ Hữu Vọng tò mò, nhưng hắn đã không nói, nàng cũng sẽ không truy hỏi đến cùng.
Tìm những bằng hữu của Kỳ tam lang viết quảng cáo chỉ là một trong những sách lược mà nàng đưa ra để phát triển nghiệp chăn nuôi, nàng không chỉ muốn đề cao lượng thịt heo tiêu thụ, nàng còn muốn thay đổi cái nhìn của thế nhân với thịt heo!
Chờ khi nàng tích lũy được đủ tiền vốn, nàng lại nuôi những con vật khác.
Đầu tiên nàng muốn nuôi trâu bò, bởi vì một năm trâu bò chỉ sinh một con, lại là gia súc không thể thiếu trong việc nông canh, nếu nuôi nhiều, đến lúc đó không bán ra được, thì cho thuê cũng thu được không ít tiền.
Đương nhiên, mặc dù trước mắt trên thị trường cũng có nhu cầu thịt bò, nhưng dù sao chính sách phía trên cũng không cho phép, nàng sẽ không xuống tay từ phương diện này.
Tiếp theo là lừa và la, hiện thời con