Khi Chu Thư hôn Kỳ Hữu Vọng, trong đầu nàng cũng rất khẩn trương, nàng không biết hành động của bản thân là do xúc động nhất thời, hay là trù tính đã lâu, chỉ biết là môi của Kỳ Hữu Vọng mềm mềm thơm thơm, sau khi hôn nàng cũng không hối hận.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, đang chờ phản ứng của Kỳ Hữu Vọng, dù là vui sướng hay là mờ mịt hoặc cả là không vui, tóm lại miễn là nàng có thể nhìn thấy thái độ của nàng ấy.
Nhưng đợi đã lâu, nàng cũng không đợi được thanh âm hoặc là hành động nào của Kỳ Hữu Vọng.
Quay đầu nhìn lại, thì thấy Kỳ Hữu Vọng đã sớm ngủ.
Chu Thư: "..."
Hơi thở đều đặn, còn nhẹ nhàng chậm rãi hơn cả khi tỉnh, hơn nữa cẩn thận nhìn còn có thể phát hiện vẻ mặt và thân thể đều trong trạng thái thả lỏng, hiển nhiên đã ngủ say.
Chu Thư còn nghĩ rằng nàng ấy sẽ giống nàng khẩn trương đến nửa đêm cũng không ngủ được, không ngờ nàng vẫn là dáng vẻ trước đây, thật vô tư!
Nghĩ đến đây, Chu Thư nở nụ cười, chỉ là nàng không muốn đánh thức Kỳ Hữu Vọng, cho nên đành phải khắc chế rồi.
Xê dịch cơ thể đến gần Kỳ Hữu Vọng, tay nàng khoát lên bụng nàng ấy, giống như ôm người này vào lòng.
Sau đó có lẽ là bị Kỳ Hữu Vọng ảnh hưởng, các cảm xúc bối rối, khẩn trương, không yên kéo đến đều dần tan biến trong sự mệt mỏi.
Ngày hôm sau, sau khi Kỳ Hữu Vọng tỉnh lại đầu tiên là phát ngốc một lúc, trong đầu hồi tưởng lại cái hôn vào đêm hôm qua, giật bắn mình, từ trên giường té xuống.
Chu Thư không có trong phòng, Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng rửa mặt trang dung xong thì đi tìm người, sau khi tìm được Chu Thư, nàng khẩn trương nói: "Nương tử, tối hôm qua nàng đã hôn ta rồi!"
Chu Thư: "..."
Chu Châu: "..."
Lâm Cầm: "..."
Các nàng đây là đang nghe cái gì vậy? Hai người này cũng đã thành thân lâu vậy rồi, thì hôn môi thôi có gì mà phải chuyện bé xé to thế chứ?
Chu Thư nhìn Chu Châu và Lâm Cầm, hai người rất biết tình hình mà viện cớ lui ra ngoài.
Bốn bề vắng lặng, Chu Thư mới khí định thần nhàn nói: "Đây không phải là do tứ lang dạy ta sao?"
Kỳ Hữu Vọng sờ sờ đầu: "Cũng may không phải là mơ."
Nói xong, Chu Thư yên lặng nhìn nàng, nàng mới kịp phản ứng, nháy mắt đỏ mặt lên: "Ý của ta là, ta không phải có ý kia, ta..."
Chu Thư phụt cười ra tiếng: "Ta biết ý của tứ lang, tứ lang lo đó là mộng, thì ta không thể học được điều tứ lang dạy đúng không?"
Kỳ Hữu Vọng dại ra gật gật đầu, Chu Thư đến gần nàng, trước nâng tay lên ôm lấy thắt lưng giam lấy thân thể nàng ấy, rồi sau đó mới lại dựa vào hôn lên.
Nụ hôn này không giống chuồn chuồn lướt nước như đêm hôm qua, lần hôn này, Chu Thư cảm thấy cuối cùng bản thân đã biết hôn môi là tư vị gì.
"Tứ lang xem, ta học được rồi." Chu Thư nâng tay nhẹ nhàng lau môi, thoa đều lại lớp son trên môi.
Môi Kỳ Hữu Vọng cũng rất đỏ mọng, nàng theo bản năng mà liếm liếm môi, sững sờ nói: "Nương tử, nàng khinh bạc ta, thì phải chịu trách nhiệm!"
Vẻ mặt Chu Thư phức tạp nhìn nàng, qua một lúc mới nói: "Chúng ta đã thành thân, tứ lang còn muốn ta phải phụ trách thế nào đây?"
Chợt nghe giống như rất có đạo lý, nhưng Kỳ Hữu Vọng lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Cho đến khi Chu Thư ra khỏi cửa, nàng mới tỉnh ngộ, ý Chu Thư là để thành thân giả biến thành thành thân thật sao?!
Nghĩ vậy, trong lòng nàng đều nóng lên, "Hẳn là không phải tự mình đa tình mơ mộng hão huyền nhỉ? Nương tử cũng là vì thích mình nên mới làm vậy nhỉ, dù sao đây cũng chính là hôn môi!"
Đang nói thầm, thì tôi tớ đến báo, nói nhạc phụ Chu viên ngoại và nhạc mẫu Trần thị của nàng đến đây.
Kỳ Hữu Vọng ra ngoài tiếp đón họ, Trần thị đã đến biệt trang Kỳ gia rồi mới giật mình phát hiện tòa trạch trong thành Tín Châu là bố trí phỏng theo nơi đó.
Chu viên ngoại nói nhỏ với bà: "Thư Thư thích hoàn cảnh và bố cục của biệt trang Kỳ gia, cho nên trong nhà mới bố trí như vậy, có thể thấy được nữ tế này có tâm rồi."
Trần thị nói: "Bố trí giống nhau như đúc, khó trách hai đứa cũng không thích trở về ở!"
Chu viên ngoại và Trần thị cũng đã mấy ngày không nhìn thấy các nàng, tuy rằng đôi lúc Chu Thư cũng sẽ về thành Tín Châu, nhưng thường sẽ không qua đêm ở nhà.
Đối với bọn họ mà nói, tình huống bây giờ của Chu Thư đã đảo ngược với trước kia, trước kia bọn họ lo lắng trời tối nàng không thể vào thành, hiện thời lại lo lắng trời tối Kỳ Hữu Vọng lại không đợi được nàng trở về sẽ lo lắng.
Tuy Chu viên ngoại có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến Chu Thư một lòng đặt trọng tâm vào công sự, việc nàng không thường về nhà cũng là chuyện nhỏ, chỉ cần nàng và Kỳ Hữu Vọng ân ân ái ái, sớm ngày sinh hạ con nối dõi, đó tất nhiên là tốt nhất.
Hơn nữa...
"Quang cảnh ở thôn Chử Đình thanh u, khí trời hợp lòng người, ta cũng thích ở lại đó không về." Chu viên ngoại cười nói.
Trần thị liếc mắt nhìn ông một cái, giống như nếu ông thật sự làm vậy thì bà sẽ tìm ông tính sổ.
Kỳ Hữu Vọng không biết chút tiểu sự này của nhạc phụ nhạc mẫu nàng, nàng mời hai người đến ghế ngồi, sau đó mới hỏi: "Sao đột nhiên cha nương lại đến đây, có chuyện gì xảy ra sao?"
Nàng và Chu Thư đều gọi phụ mẫu đối phương là cha nương, khi ở Kỳ gia, người Kỳ gia có thể xem Chu Thư thành nương tử Kỳ Hữu Vọng cưới về, khi ở Chu gia, người Chu gia cũng sẽ xem Kỳ Hữu Vọng là ở rể, cứ thế, có thể tránh được càng nhiều mâu thuẫn.
Chu viên ngoại vừa hé miệng, Trần thị đã giành lời: "Chúng ta thấy các con đã lâu cũng không về nhà này, nên muốn đến xem có phải bề bộn nhiều việc quá không."
Kỳ Hữu Vọng có chút ngượng ngùng, gần đây nàng có hơi bận.
Chu Thư thì giao hết sự vụ ở trà viên cho Lý quản sự quản lý, toàn tâm toàn ý nghiên cứu trà mới, - - Nếu không có quyết tâm và trả giá bằng rất nhiều tinh lực và thời gian của nàng ấy, thì Hồng trà cũng sẽ không có khả năng được nàng ấy chế ra được.
Chu viên ngoại hắng giọng một cái, nói: "Chắc là các con đều bận rộn, cần gì bà phải hỏi nhiều? Chúng ta là thương hộ, tất nhiên bận rộn nhiều mới càng tốt, bà hỏi cái gì đâu vậy?"
Trần thị ngậm miệng không nói, tất nhiên Kỳ Hữu Vọng không thể nào phụ họa theo Chu viên ngoại được, nên nói sang chuyện khác: "Gần đây chúng con không thể về, để cha nương lo lắng rồi, chờ bận hết thời gian này, con và nương tử sẽ về thăm cha nương."
Chu viên ngoại vẫy vẫy tay: "Các con bận rộn, chúng ta đến thăm cũng giống nhau thôi."
Biết Chu Thư đang ở trà viên, Kỳ Hữu Vọng và bọn họ cùng đến trà viên.
Chu Thư thấy cha nương đến đây, vừa khéo cũng muốn nói chuyện trà mới với cha nàng, vì thế hai cha con lập tức tiến nhập vào trạng thái công vụ.
Trần thị chỉ biết một ít sự tình, hiểu biết về lá trà cũng không nhiều bằng Kỳ Hữu Vọng, Chu Thư và Chu viên ngoại bàn luận chuyện lá trà, bà cũng không chen vào nổi, đành phải kéo Kỳ Hữu Vọng đến một bên, hỏi nàng: "Tình cảm của con và Yến Nương tốt không?"
Kỳ Hữu Vọng nghĩ, trước khi xuất môn Chu Thư vừa mới hôn nàng, tất nhiên tình cảm của các nàng tốt.
Vì thế mà gật đầu.
Trần thị thở phào nhẹ nhõm