Chu Thư chế ra được gần giống với Hồng trà cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp, và cũng là vì nàng quả quyết ngay lúc đó, ngày đó nàng không muốn lãng phí quá nhiều lá trà, cũng không muốn tăng thêm công việc cho nhóm hái trà, vì thế cho người mang những lá trà không còn tươi nhưng chưa kịp sấy khô mà vứt bỏ đến cho nàng.
Dựa theo phương thức chế trà ban đầu, những lá trà vừa mới hái xuống sẽ phải lập tức mang đến phòng chế trà ngay, cho nên lá trà qua một đoạn thời gian không xử lý chỉ có thể chế thành trà thô hạ đẳng, hoặc là vứt bỏ.
Trước kia Chu Thư muốn làm cho Chử Đình Cổ Lương trà thành trà cao cấp, tất nhiên sẽ không dùng đến lá trà thô để sao chế, lần này bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, lại cho nàng sự kinh hỉ ngoài ý muốn.
Loại bỏ những lá trà bị phơi lâu dưới ánh nắng mà dần dần héo rũ, màu lá bị sẫm lại, vô luận là nhìn thế nào cũng làm người ta cảm thấy những lá trà này đã triệt để bị loại bỏ.
Nhưng Chu Thư lại phát hiện những lá trà này dường như không còn mùi của cỏ xanh lúc ban đầu, khi nàng thử vò lá trà, nó có thể co lại thành dạng sợi, điều này rất giống với một ít phương thức chế tán trà, cho nên nàng quyết định cho người mang những lá trà này về tiến hành vo trà.
Sau khi lá trà được vo thành dạng sợi sẽ có một ít hương trà tỏa lên, Chu Thư biết rõ trình tự chế ra Bạch trà cũng sẽ dùng ánh nắng nhanh chóng làm héo trà, chỉ là Bạch trà có một vài trình tự trọng yếu hơn, nàng thật sự không có cách nào dò la ra được, cho nên các bước kế tiếp nàng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chế trà, cùng với sự hiểu biết về lá trà của bản thân, đưa chúng vào phòng chế trà, thử xem sẽ có hiệu quả được đến đâu.
Có lẽ trong phòng chế trà khi sấy xanh, ép vàng thì hơi nước rất cao, độ ẩm trong phòng cũng cao, cho nên những lá trà bị Chu Thư bỏ lại một ngày đó thế mà lại chậm rãi biến thành màu nâu đỏ.
Nhóm lão sư phụ chế trà lắc đầu thở dài, nói với Chu Thư: "Đây là lá trà bị loại bỏ, vốn trà hạ đã khá là đắng, bây giờ màu của những lá trà này lại đỏ lên như bị sấy xanh quá nóng vậy, tất nhiên trà phải đắng chứ không nhẵn."
Ban đầu Chu Thư cũng cho là vậy, chỉ là nàng có chút không cam lòng, nên vê một ít lá trà cho vào miệng nhấm nuốt, chỉ chốc lát sau trong miệng nhanh chóng tràn ngập một cỗ hương trà nhàn nhạt.
Không biết Chu Thư nghĩ đến điều gì, quyết định bỏ qua bước ép vàng, trực tiếp tiến hành rang lá trà này lên.
Chờ sau khi ra được thành phẩm, Chu Thư theo lệ tiến hành thử trà, kết quả sau khi cho ra nước trà nhuyễn, cũng là màu đỏ, trong tất cả những loại trà thì màu này cũng thật hiếm thấy, dù sao người đương thời cũng cho rằng màu của nước trà nhuyễn càng thanh lục sáng ngời thì càng tốt, lá trà thế này, sợ là lại bị loại bỏ rồi.
Chu Thư không nói gì, chỉ cho trà nhuyễn này vào miệng, sau khi nếm được vị đắng nhẹ, nàng vừa thoáng hiện lên cảm giác thất vọng, kết quả đầu lưỡi không biết sao lại bỗng nhiên nếm được chút vị ngọt.
Chu Thư bắt được chỗ bất thường này, lại uống thêm một chén trà nhỏ, cuối cùng xác định, trà nhuyễn vào miệng giờ là vị đắng, nhưng một lúc sau, tư vị của nó sẽ biến thành thơm ngọt, hương trà như từ trong người tỏa ra.
Trên mặt Chu Thư không biểu hiện thần sắc gì, lại khẩn cấp mang lá trà này về nhà, muốn để Kỳ Hữu Vọng thưởng thử một chút.
Kết quả làm Chu Thư mừng rỡ không thôi.
Vì trà được làm ra từ trình tự phương thức vốn có ban đầu nên phải qua điểm trà, mới có thể khai triển được hết tư vị của trà, nếu đun nước pha trà, tư vị sẽ rất nhạt.
Cho nên nàng đã quen với phương thức điểm trà, bây giờ được Kỳ Hữu Vọng đề tỉnh, nàng mới phát hiện tư vị của trà này không chỉ không nhạt đi, ngược lại nó lại càng thêm tinh khiết và thơm hơn khi điểm trà, màu của trà nhuyễn cũng trong sáng.
"Nương tử, lá trà này không hỏng hay biến chất gì hết, đây là một loại trà hoàn toàn mới, xưa nay chưa từng có, cũng là bước tiến đi đầu! Nếu có thể cải tiến thêm thắt trong quá trình làm ra, thì tư vị của trà này sẽ càng ngon hơn!" Kỳ Hữu Vọng hưng phấn nói với nàng.
Chu Thư sửng sốt một chút, nhưng sau đó cả người lại nổi da gà, rốt cuộc nàng tin bản thân đã thật sự tạo ra được bước tiến mới trong nghề trà, tuy rằng không giống với trong tưởng tượng của nàng, nhưng Kỳ Hữu Vọng nói phải, thì nàng cảm thấy đó chính là như vậy.
Sự hưng phấn và kích động của nàng được che giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh, Kỳ Hữu Vọng nhìn thấy, dáng vẻ ổn trọng nàng như đã định liệu trước, hiển nhiên đã sớm có tính toán trước với phương thức chế trà mới này, cho nên Kỳ Hữu Vọng khâm phục nàng không chỉ là vì nàng là một nữ thương nhân thành công, càng là vì nàng ấy không ngừng tìm kiếm phương thức chế trà mới và cả chí tiến thủ của nàng ấy.
Chu Thư không nói gì, kích động của Kỳ Hữu Vọng cũng qua đi, cũng hơi bình phục lại tâm tình, hỏi nàng: "Vì sao nương tử không nói gì?"
Lúc này Chu Thư mới nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ta đang nghĩ, lời tứ lang đã nói, thì tất nhiên trà này là thật."
Kỳ Hữu Vọng ngượng ngùng: "Ta cũng không làm về trà, lời này phải do nương tử nói mới phải."
"Mà ta nghĩ, chỉ cần có tứ lang khẳng định, dường như tất cả đều không thành vấn đề gì."
Lời này của Chu Thư đã thể hiện rõ sự tin tưởng rất lớn với Kỳ Hữu Vọng, thật giống như ý kiến của nàng rất được coi trọng, trở thành ý kiến trọng yếu cho Chu Thư tham khảo để kết luận trà này có thành công hay không.
Nàng nhịn không được mà nói: "Đây cũng là vì miệng của ta rất kén chọn, trà ngon và trà hư, ta nếm thử liền biết ngay!"
Trong chớp mắt nụ cười của Chu Thư cứng ngắc lại, cũng không phản bác được chút nào, rõ ràng lời vừa rồi của nàng đã thể hiện rõ Kỳ Hữu Vọng có vị trí rất trọng yếu trong lòng nàng, vì sao Kỳ Hữu Vọng lại lý giải lời nói của nàng thành nàng tán thưởng khả năng giám định và thưởng thức của nàng ấy rồi vậy chứ?
Tuy rằng quả thật khả năng thưởng thức của Kỳ Hữu Vọng không tồi, nhưng Chu Thư còn hơi chút bất khoái, bầu không khí tốt đẹp vừa rồi đã bị Kỳ Hữu Vọng hủy hoại không còn một mảnh rồi.
Chu Thư yên lặng đứng lên trở về thư phòng, Kỳ Hữu Vọng không rõ chuyện gì vội vàng đi theo, hỏi: "Nương tử nàng lại có ý tưởng mới nào sao? Nhưng sao lại không về trà viên?"
Nàng thấy Chu Thư lấy sách do khuê mật của nàng ấy tặng từ giá sách xuống, sau đó lại khí định thần nhàn mà ngồi sau thư án đọc sách, lòng của nàng bỗng ngứa lên, nhịn không được mà ghé vào trước mặt Chu Thư, nói: "Sao nương tử không nói chuyện, nàng để ý đến ta chút đi mà!"
Ánh mắt Chu Thư dời khỏi quyển sách, nhìn thoáng qua Kỳ Hữu Vọng, sau đó lại trở về trang sách, nói: "Tứ lang rảnh rỗi như vậy, thì đi thưởng trà mới chút đi, cho ta thêm chút ý kiến!"
Trong nháy mắt, Kỳ Hữu Vọng dù có ngốc đến đâu cũng nghe ra được trong lời Chu Thư có sự chế nhạo, chỉ là nàng không rõ vừa rồi vẫn còn nói chuyện rất tốt, sao Chu Thư lại tức giận chứ?
Nàng trái lo phải nghĩ, thế nào cũng không nghĩ thông được.
Nhưng nàng cũng không nghe lời đi uống trà, mà là ở lại luôn trong phòng này.
Trước sau gì nàng cũng không có chuyện gì làm, nên chuyển ghế tròn đến, lại lấy thoại bản của nàng ra, ngồi đọc đối diện với Chu Thư.
Thoại bản này không phải chuyện ma, nhưng lại sử dụng không ít những chuyện xưa cũ của nam tử phàm nhân và thần nữ, tiên nữ, lại dung hợp với chuyện thần thoại thêm thắt vào, hơn nữa còn thêm vào suy đoán của chính người viết, Kỳ Hữu Vọng cảm thấy đây hẳn là sảng văn thời cổ đại rồi.
Mặc dù trong mắt cha và các huynh trưởng của nàng, những thoại bản này không phù hợp, nhưng nàng lại thấy rất thích thú.
Nếu là trước kia, tất nhiên nàng sẽ đọc rất chuyên chú, nhưng hiện thời trong lòng có tâm sự, Chu Thư lại ngồi ở trước mặt, nàng đã nhiều lần phân tâm, đưa mắt lén nhìn Chu Thư.
Ánh mắt Chu Thư dời lên, trùng hợp chạm