Đã là vào tháng tám giữa thu, những bông hoa nở rộ ngày hè cũng lục tục lụi tàn, không ai không cảm thán ngày thu đã đến rồi.
Nhưng ở thôn Chử Đình vẫn dào dạt ý xuân, ngẫu nhiên xen lẫn hương khí khoan khoái nhẹ nhàng của gió thu, làm người ta khó nhận ra khí trời trước mắt là gì.
Biệt trang Kỳ gia kề núi gần sông, hoàn cảnh thanh u, cũng mát mẻ hơn nơi khác.
Sau giữa trưa nắng ấm chiếu rọi, nhóm tôi tớ cũng nhịn không được mà bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, chỉ là nghĩ đến bình thường hai vị chủ tử đều bận rộn ở ngoài bây giờ đều đang ở đây, bọn họ cũng không dám lơ là.
Bọn họ thấy Lâm Cầm và Chu Châu đang nghỉ tạm ở sau bếp, không khỏi có chút tò mò: "Công tử và tiểu thư đang làm gì, sao các ngươi không ở cạnh hầu hạ?"
Lâm Cầm mỉm cười nói: "Từ trước đến nay tứ công tử đều không cần nha hoàn hầu hạ bên người."
Chu Châu nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiểu thư và công tử có chuyện quan trọng, không cho bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy, các ngươi cũng chớ đi đến bên kia."
Giữa ban ngày ban mặt hai người làm chuyện gì mà không cho người thấy? Mặc dù có người tò mò, nhưng cũng không đến mức đi hỏi thăm.
Trong căn phòng chính ở phía bắc biệt trang, cửa phòng khép chặt, màn trúc trên cửa sổ cũng buông xuống, che kín cả căn phòng.
Ánh nắng từ song cửa sổ chiếu vào trong, để căn phòng được che kín không đến mức bị mờ tối.
Chu Thư đốt một ngọn đèn dầu lên, nghe thấy từ sau bình phong lớn bằng trúc có chạm khắc truyền đến động tĩnh, nụ cười trên mặt nàng không khỏi lan rộng, trong mắt mang theo tia chờ mong.
Qua một lúc, bỗng nhiên sau bình phong vươn ra một cái đầu, Kỳ Hữu Vọng đang chải kiểu tóc tam nha kế (tóc ba búi) thường thấy ở các thiếu nữ đang nhìn dáo dác chung quanh, xác định không có người ngoài, lúc này mới dè dặt cẩn trọng đi ra.
Nàng đã thay nam trang thường mặc bằng bộ y phục Chu lão mẫu may cho nàng, nhưng là bộ đã được Chu Thư mặc.
Thân mình thon dài của nàng vừa khéo vừa vặn với bộ y phục, chất vải mềm mại làm nổi bật lên làn da non mềm xinh đẹp.
Kỳ Hữu Vọng dưới lớp nữ trang cũng không mang đến cảm giác kỳ quái cho Chu Thư, ngược lại càng như là khôi phục diện mạo vốn có của nàng, để trông nàng càng thêm minh diễm rạng ngời.
"Nương tử, thế nào?" Kỳ Hữu Vọng chắp tay sau lưng, nhảy đến trước mặt Chu Thư, dáng vẻ Ta cảm thấy ta mặc bộ y phục này rất xinh đẹp, hẳn là nàng nên khen ta nhiều hơn.
Chu Thư đánh giá từ trên xuống dưới, trong mắt có thêm một tia sáng, nàng cười nói: "Quả nhiên tứ lang là một tiểu thư."
"Ta vẫn luôn là vậy mà, hiện tại nương tử có thể xác định chưa?"
"Không dám chắc chắn hoàn toàn." Chu Thư đáp.
Trong nháy mắt Kỳ Hữu Vọng đã lý giải được ý trong lời Chu Thư, là chỉ hai người còn chưa trần trụi đối diện nhau, quả thật không cách nào xác định.
Nhưng nàng lại lo lắng trong đầu nàng toàn suy nghĩ đồi bại, muốn xóa đi.
"Vì sao còn chưa dám chắn chắc hoàn toàn?" Kỳ Hữu Vọng hỏi, "Không phải là muốn cùng nhau tắm rửa, thì nương tử mới chắc chắn chứ?"
"Ý kiến đó rất hay."
Kỳ Hữu Vọng nắm lấy tay Chu Thư: "Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay đêm nay đi!"
Chu Thư chưa nói là đồng ý hay không, chỉ là xoa mặt nàng một lúc, kéo nàng đến trước bàn trang điểm, nói: "Ta điểm trang cho tứ lang thử xem."
Kỳ Hữu Vọng để tùy ý cho Chu Thư đùa nghịch son phấn trên mặt mình, ánh mắt nàng sáng ngời ngắm nhìn người trước mắt.
Phương thức trang điểm hiện thời không có kẻ mắt, cho nên Kỳ Hữu Vọng không cần nhắm mắt, nàng liên tục nhìn xuống, cũng làm cho Chu Thư có cảm giác như mình đang bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời, thể xác và tinh thần đều nóng hầm hập.
Đợi đến khi tô son, Kỳ Hữu Vọng lại nói: "Đợi một chút"
Nàng chọn trong hộp son của Chu Thư, màu đỏ nhạt goi là Đàn khẩu, màu đỏ tươi là Chu thần, còn có màu đỏ thẫm gọi là Giáng thần.
Kỳ Hữu Vọng biết ở Nam Bắc triều từng lưu hành màu đen Hắc thần, chỉ tiếc là vì thẩm mỹ xảy ra biến hóa, đều lấy màu đỏ làm chủ, bằng không nàng có thể gom lại thành một bộ sưu tập son cổ đại rồi.
(*Chu: màu đỏ, Giáng: màu đỏ thẫm, Thần: môi)
Chu Thư cũng giống như các nữ tử ở đời sau trong việc đổi màu son, tỷ như khi nàng thành thân thì thoa Giáng thần, mà trong đa số các thời điểm thì thoa Đàn khẩu, ra ngoài bàn chuyện mua bán thì lại thoa Chu thần làm toát vẻ đoan trang tao nhã lại không mất vẻ minh diễm ý nhị.
Trước mắt nàng và Kỳ Hữu Vọng đang ở trong nhà, tất nhiên không cần dùng son quá minh diễm
Kỳ Hữu Vọng hưng trí bừng bừng muốn giúp Chu Thư thoa son, sau đó bất ngờ không phòng bị mà đến gần hôn lên một cái, cuối cùng nâng tay xoa môi của chính mình, nói: "Nhìn xem nhìn xem, ta cảm thấy màu này hợp với ta nhất!"
Chu Thư ngẩn ra, bị hành động này của nàng làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng vẫy vẫy tay, để nàng đến gần: "Son không đều."
Kỳ Hữu Vọng đến gần, Chu Thư lại chủ động hôn lên một lúc, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng chiếm được thế thượng phong, có thế mới bỏ qua.
Lúc này môi Kỳ Hữu Vọng hồng nhuận, phân không rõ là do son môi, hay hệ quả của nụ hôn nồng nhiệt kia.
Hai người không biết xấu hổ mà trao đổi chiêu thức qua lại một vòng, lúc này Chu Thư mới nghiêm túc thoa đều lại lớp son cho Kỳ Hữu Vọng, cuối cùng cười hỏi: "Tâm tứ lang còn đau không?"
Kỳ Hữu Vọng án theo ghế Chu Thư đang ngồi, sau đó thân thể linh hoạt ngồi lên đùi nàng ấy, hai tay ôm lấy cổ Chu Thư, đôi môi đỏ tươi mấp máy, lộ ra nụ cười tươi ngọt ngào.
Trông rất thanh thuần, nhưng đôi mắt chưa từng thay đổi giống như chứa nửa hồ thu thủy, theo nét tươi cười trên gương mặt mà cong lên long lanh, sáng trong.
Trong chớp mắt, Chu Thư nghĩ đến có lẽ Thương Trụ Vương cũng từng bị Tô Đát Kỷ mị hoặc như thế, mới có thể si mê không lối thoát.
Kỳ Hữu Vọng thay đổi một thân xiêm y, lại trang dung lên, nào còn dáng vẻ thiếu niên lang hoàn khố ngày thường,