"Thương tổn"
Tuy Chu viên ngoại và Trần thị không phun trúng người, nhưng thức ăn trước mặt bọn họ thì không thể ăn tiếp được, hai người vội lấy khăn lau miệng, làm bộ như vừa rồi người làm ra hành động thất lễ đó không phải là bọn họ.
Vốn Trần Kiến Kiều không cảm thấy lời Kỳ Hữu Vọng có gì buồn cười, nhưng nhìn cô mẫu và cô trượng của mình như vậy lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Chu Thư hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn kẻ đầu sỏ Kỳ Hữu Vọng: "Đây là tin tức lớn!"
"Chuyện đặt tên tự quan trọng như vậy, sao không thể tính là tin lớn?" Kỳ Hữu Vọng không phục.
"Nàng còn chưa làm lễ đội mũ nữa mà!" Chu Thư nhắc nhở nàng.
"Biệt hiệu của ta cũng đặt xong rồi, biệt hiệu đầy đủ là Vọng Thư cư sĩ, thế nào?"
(Chú thích: Người xưa thường đặt 3 tên danh (tên riêng), tự (tên chữ), hiệu, biệt hiệu.
Danh: Là tên do cha mẹ đặt, thường dùng để khiêm xưng, hoặc chỉ những người ngang hàng thân thiết, bề trên gọi bề dưới.
Tên tự: Được đặt khi đã thành niên (con trai 20 tuổi thì đội mũ và đặt tên tự) và thường do cha mẹ hoặc bề trên đặt cho, cũng có khi do chính bản thân đặt.
Việc đặt tên tự chứng tỏ người đó bắt đầu được xã hội công nhận và tôn trọng.
Thường giải thích và bổ sung cho danh.
Tên hiệu, biệt hiệu: Là tên gọi được đặt khi khi người ta đã thực sự trưởng thành.
Tên tự và hiệu thường dùng khi người dưới gọi bề trên, hoặc những người ngang hàng.)
Nàng ấy dễ dàng đổi tên tự và tên hiệu như vậy, dù cho là ai cũng đều cảm thấy như một trò đùa, nhưng cẩn thận ngẫm lại, với tác phong hành xử của nàng ấy, thì nghiêm túc với nàng ấy cũng đều sẽ thất bại.
"Sao đột nhiên lại đặt biệt hiệu cho bản thân?" Chu viên ngoại đã hồi thần lại, nhịn không được mà hỏi.
"Bởi vì...!Con cũng đã thành nhân rồi!"
Đương nhiên nàng sẽ không nói là bởi vì trong lúc vô tình biết được tên và nhũ danh của Trần Tự Tại đều có nghĩa là An nhàn tự đắc, tinh thần và thể xác đều thư sướng, giống với ý nghĩa của chữ Thư trong Chu Thư và nhũ danh Thư Thư nghĩa là An nhàn khoan thích, cho nên nàng cũng muốn có một tên hiệu có liên quan đến tên của Chu Thư.
Nghĩ đến trước kia Trần thị đối đãi với Trần Tự Tại như nữ tế ở rể, nàng trằn trọc không yên cả đêm, lúc này quyết định đặt tên hiệu, tuyệt không thể cho Trần Tự Tại chiếm chút tiện nghi nào được!
Nàng nói bản thân đã là đại nhân, mọi người đều ngầm thừa nhận vì hai người đã thành gia lập nghiệp, tất nhiên đã là đại nhân, cũng không ai hỏi đến.
Nhưng Trần thị lại bắt đầu nhắc đến, hai người nắm bắt thời gian mà sinh hài tử.
Kỳ Hữu Vọng cười hì hì nắm tay Chu Thư, nói: "Nương tử đã nghe chưa, cha nương nhắc chúng ta phải cố gắng hơn, gần đây nàng quá bận, chúng ta đã hoang phí rất nhiều đêm rồi!"
Da mặt Chu Thư dày thế nào cũng không thể đọ được với Kỳ Hữu Vọng chẳng phân biệt được trường hợp này được.
Những lời này vừa nói ra, Trần Kiến Kiều thì thẹn thùng cúi đầu, mặt Trần Tự Tại cũng cổ quái mà dời tầm mắt, đến trần thị là người đặt câu hỏi cũng đều ngượng ngùng.
Chu viên ngoại hắng giọng một cái, để hai người chú ý đúng mực.
Chờ khi ăn cơm chiều xong, Chu Thư không để ý đến Kỳ Hữu Vọng nữa, lập tức đi về tòa trạch bên cạnh, Kỳ Hữu Vọng đuổi theo nàng lại bị nàng không để ý đến, qua một lúc, Kỳ Hữu Vọng mới lại chạy bước nhỏ lên, nói: "Nương tử nàng tức giận sao? Tại sao vậy?"
Chu Thư dừng bước lại, tức giận nhéo mặt nàng ấy, nói: "Trước nơi đông người, nàng lại nói cái gì vậy hả!"
Kỳ Hữu Vọng không kêu đau, nói: "Sao lại là trước nơi đông người chứ? Bọn họ đều là người trong nhà, sao không thể nói được trước mặt người trong nhà chứ?"
Chu Thư bị câu Đều là người trong nhà này của nàng ấy mà không cách nào tức giận nữa, nàng nới tay, nói: "Dù cho đó là cha nương, nhưng chuyện khuê phòng, sao có thể dễ dàng nhắc đến trước mặt họ được!"
Kỳ Hữu Vọng nghi hoặc nói: "Nương nhắc chúng ta nắm chắc thời gian sinh hài tử, nhưng sinh hài tử thì có gì không giống với việc phải trãi qua chuyện khuê phòng đâu chứ? Cho nên nương nhắc chúng ta sinh hài tử, đó là nhắc chúng ta nắm chặt thời gian qua thú vui khuê phòng, ta trả lời là nàng không có thời gian, hình như không có gì không ổn hết mà."
Nghe Kỳ Hữu Vọng ngụy biện, trong phút chốc Chu Thư cũng không biết nên phản bác thế nào, qua một lúc mới nói: "Nàng nhanh mồm nhanh miệng, ta nói không lại nàng!"
"Chuyện nương nói..." Kỳ Hữu Vọng nói dò.
Chu Thư mỉm cười, ánh mắt có chút lạnh: "Nàng có năng lực như vậy, thì tự làm mình vui đi!"
Kỳ Hữu Vọng: "..."
Quả nhiên, hậu quả của việc động vào miệng pháo là nhất định nàng sẽ nhận lấy lửa giận lớn hơn nữa của Chu Thư.
Cả đêm Chu Thư cũng không quan tâm đến Kỳ Hữu Vọng, tuy lo lắng việc phân phòng ngủ sẽ làm cha nương ở cách vách biết được mà lo lắng cho nên không đến phòng khác ngủ, nhưng nàng cũng không làm ra hành động thân thiết nào mà thường ngày vẫn làm với Kỳ Hữu Vọng.
Da mặt Kỳ Hữu Vọng dày, ôm chặt lấy Chu Thư xin lỗi, chu thư hừ hừ, chưa nói sẽ tha thứ cho nàng.
"Nương tử, nàng tức giận trông thật khả ái! Đương nhiên, không tức giận sẽ càng khả ái hơn!" Kỳ Hữu Vọng lại nói.
Đây mới là bình thường! Tuy rằng tương lai nương tử nàng là nữ tổng tài, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương hai mươi tuổi, nếu ở hiện đại chỉ đang trong tuổi học đại học, đôi lúc tức giận, nghịch ngợm cũng là điều bình thường!
Cũng may Chu Thư không biết suy nghĩ của nàng ấy, bằng không sẽ càng thêm tức giận.
"Nàng suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không muốn lãng phí nhiều tâm thần trên người nàng, lại sẽ càng không vì nàng mà tức giận, điều này vô ích với ta." Chu Thư từ từ nhắm hai mắt, không muốn nhìn Kỳ Hữu Vọng.
Kỳ Hữu Vọng bĩu môi, nàng đã dùng hết mọi cách để dỗ người thế mà lại không hữu hiệu được gì!
Nhưng mà cũng không sao, nàng còn cách khác.
Nàng nói: "Nương tử, tổ mẫu nói miệng ta là làm từ đường, rất ngọt, nàng có muốn nếm thử không, thử xem có phải thật sự làm từ đường không?"
Quả nhiên Chu Thư mở mắt ra, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa mà nhìn...!Môi nàng.
"Không có gì đặc biệt." Chu Thư dời tầm mắt, nhàn nhạt nói.
"Không có gì đặc biệt, vậy sao nương tử lại đặc biệt yêu thích đến vậy?" Kỳ Hữu Vọng lại nói.
Tai Chu Thư âm thầm đỏ lên, sau đó lấn người lên hôn lên môi Kỳ Hữu Vọng, ngăn lại đôi môi của nàng ấy, để nàng ấy lại không tiếp tục câu dẫn người.
Kỳ Hữu Vọng đã có chuẩn bị, tự nhiên mà đáp lại, trong lòng còn rất đắc ý, Chu Thư hôn môi nàng, nếu còn không chịu tha thứ cho nàng, nàng sẽ khống cáo chu thư là nữ nhân phụ bạc!
Nụ hôn này xem như là thiên lôi câu địa hỏa, hôn đến thiên hôn địa ám, thời gian cũng lâu hơn những nụ hôn trước, cũng càng làm người ta thêm đ/ộng tình.
Kỳ Hữu Vọng một lần lại một lần muốn có hành động tiếp theo, nhưng là vì ban đầu là không có gan làm, sau đó là vì đã chìm đắm trong nụ hôn này mà không còn bận tâm đến chuyện khác, hai tay chỉ sờ so/ạng loạn xạ.
Rõ ràng đã vào thu, hai người cũng không cần cởi áo ngủ để ngủ, thậm chí còn đắp thêm một tấm chăn mỏng vì sợ đến đêm sẽ lạnh, nhưng nụ hôn này làm độ ấm trên thân hai người nhanh chóng tăng lên, nóng đến làm hai người cảm giác như bị muỗi đốt.
Kỳ Hữu Vọng cảm thấy thật sự đã quá nóng, nội tâm xao động bất an, ngoài miệng cũng dùng lực mạnh hơn, không chú ý mà gặm xuống.
Chu Thư bị đau, hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Hơi thở của Kỳ Hữu Vọng bất ổn, nhưng cũng biết bản thân đã làm được chuyện tốt, vội nâng tay xoa môi chu thư, hỏi: "Làm nàng bị thương rồi sao?"
Chu Thư không nếm được vị máu, biết hẳn là không bị xước da, chỉ nói: "Không có."
Nụ hôn vừa rồi hai người cũng chưa từng hạ miệng lưu tình, nên môi cả hai đều hơi sưng đỏ, hơn nữa tư thế của cả hai đều có chút ái muội, Chu Thư có cảm giác băn khoăn như nếu không tiếp tục sẽ lãng phí bầu không khí trước mắt, nhưng nếu lại tiếp tục thì lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Ta vốn tưởng môi ta ngọt, không ngờ môi nương tử càng ngọt hơn, làm thói quen thích đồ ngọt của ta không thể từ bỏ trong thời gian ngắn được rồi." Không biết Kỳ Hữu Vọng lấy can đảm từ đâu mà nói lời trêu đùa.
Chu Thư nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, hận không thể đè nàng ấy trên giường, sau đó sẽ nghĩ biện pháp Tra tấn nàng ấy, để nàng ấy cầu xin tha thứ không thôi, nhìn xem nàng ấy còn có gan lấy việc này để chế nhạo nàng nữa hay không.
Cuối cùng Chu Thư bình tĩnh lại, ý nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng qua trong đầu, nàng cũng không có hứng thú giày vò.
Chu Thư cảm nhận được cảm giác ấm áp trên người, như cười như không nhìn nàng ấy: "Nàng chỉ thích đồ ngọt thôi sao? Ta thấy là nàng muốn ăn móng gà, chờ ta băm cái móng kia xuống, sẽ hấp cho nàng ăn xem thế nào?"
Kỳ Hữu Vọng nháy mắt, nhìn nàng vẻ vô tội, sau đó hậu tri hậu giác nhớ đến vị trí bàn tay mình đang đặt, theo bản năng mà nhéo nhéo, sau đó mới chậm chạp rụt về.
"Đêm nay có tiến bộ, tốt xấu gì cũng tiến triển được dưới cổ." Kỳ Hữu Vọng thầm nghĩ, tiến hành theo chất lượng thế này, nàng cảm thấy chắc chắn sẽ có một ngày hai người cũng có thể thẳng thắn thành khẩn đối diện nhau
Chu Thư sửa sang lại y phục một chút rồi mới nằm xuống, Kỳ Hữu Vọng lại không biết xấu hổ mà hùng hổ ôm lấy nàng, nàng tức giận nhéo lấy mu bàn tay người này, nghe thấy người bên cạnh truyền đến thanh âm hít khí đau đau đau, lúc này mới dừng tay.
Nàng như đã phát hiện, khi những lần đầu nàng chiếm thế chủ đạo, Kỳ Hữu Vọng đều vì không chuẩn bị tinh thần mà ngượng ngùng không thôi, nhưng khi tần suất tăng lên, người này lại càng được một tấc càng muốn tiến thêm một thước, da mặt càng thêm dày - - Trước kia khi hôn nàng ấy sẽ đỏ mặt tía tai, bây giờ cư nhiên còn có thể chủ động hôn đáp lại!
Chu Thư không thích bị vây trong thế bị động, cho nên trong lòng nàng có cảm giác bức bách.
"Xem ra phải luôn đi trước người này, mới có thể làm cho người nay không có thời gian xoay sở được!" Chu Thư thầm nghĩ.
- -----
Ở lại trong thành Tín Châu mấy ngày, Chu Thư ứng phó xong thì nhóm trà thương càng thêm hứng thú với Hồng trà, Kỳ Hữu Vọng cũng trở về Kỳ gia ở một thời gian, thân thể và tinh thần Phương thị cũng không tệ, lúc này hai người mới an tâm về thôn Chử Đình.
Mấy ngày nay ngoại trừ các trà thương đến mua Hồng trà, thì Ngô Hiếu Tông ở trà viên nghĩ cách để thăm dò phương thức chế Hồng trà.
Trên đời không có tường nào không lọt gió, bình thường Chu Thư ở trà viên làm gì, nhân công làm thuê ở trà viên đều thấy được, tuy có vài thời điểm Chu Thư làm việc trong phòng chế trà thì bọn họ không biết được, nhưng cũng không gây trở ngại việc bọn họ tiết lộ những việc đã biết cho Ngô Hiếu Tông khi ông ta đưa ra giá tiền thật cao để mua tin tức.
Tiền tài động lòng người, Chu Thư cũng biết bản thân không có cách nào phòng bị được hết các nhân công ở trà viên, may mà một vài trình tự chế trà trọng yếu các sư phụ đều không biết, nàng cũng không cần lo lắng Ngô gia có thể suy đoán ra được trong thời gian ngắn.
Cho nên Ngô Hiếu Tông chỉ nghe được là đầu tiên Chu Thư phơi lá trà dưới nắng mấy ngày, sau đó lá trà có dấu hiệu uốn cong lại, thì cho người mang vào phòng chế trà, nhưng sau khi vào phòng chế trà thì làm gì tiếp theo, ông ta cũng không nghe ngóng được.
Ông ta cho người dựa theo cách thức Chu Thư làm để nghiên cứu, nhưng vì bọn họ không nắm chắc được thời gian phơi lá trà dưới nắng, phơi quá lâu thì lá trà lại mất hết độ ẩm, nếu phơi không đủ lâu, lá trà sẽ có mùi hôi.
Những người chế trà này bị ông ta hành đến khổ không thể tả, nên nói thẳng: "Ai có thể nắm chắc được suy nghĩ của nàng ta chứ? Ai có thể cam đoan không phải nàng ta cố ý phơi lá trà dưới nắng, để mê hoặc chúng ta hay không?"
Ngô Hiếu Tông hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng lẽ cứ vậy để Chu thị chiếm lấy cái gọi là Hồng trà này sao? Ai có thể cam đoan đây không phải là Bạch trà thứ hai? Nếu trở thành cống phẩm, sao ngô gia chúng ta có thể đuổi theo kịp!"
Sở dĩ Bạch trà quý hiếm, cũng là vì ngoại nhân không biết được phương thức chế trà, mà người biết được phương thức lại càng thêm ít.
Hơn nữa Bạch trà là do trà quan chế ra, có quan phủ quản khống chặt chẽ, ai lại dám học trộm?
Nghĩ đến đây, ngô hiếu tông nảy sinh một kế: "Đúng rồi, để Hồng trà trở thành Bạch trà thì sao? Ta không chiếm được, thì ta muốn Chu gia chúng cũng không giữ được!"
Ông ta tìm những hộ đại trà thương ở Tín Châu, xúi giục bọn họ cùng ông ta đi tìm trà quan, để Chu gia không còn được chế tác Hồng trà nữa.
Chỉ là khi ông ta đưa ra đề nghị này, mọi người đã có chút do dự, trong đó có thê đệ của Huyện lệnh Ngọc Sơn nói: "Có lẽ chúng ta có thể tìm Chu gia hỏi thăm phương thức chế trà, nhưng nếu như để quan phủ thu Hồng trà về làm sở hữu của quan phủ, vậy thì có lợi gì cho hội của chúng ta đâu?"
Mọi người ào ào phụ họa, tốt xấu gì nếu uy hiếp Chu gia cũng sẽ có một con đường kiếm tiền, nhưng nếu để quan phủ độc chiếm Hồng trà, bọn họ cũng không có được chút lợi nào, thậm chí còn có thể đắc tội Chu gia.
Bọn họ cũng không