Chu Thư chuyển đổi trạng thái trước đó ai bận việc nấy với Kỳ Hữu Vọng, thành trở nên dính người hơn, Kỳ Hữu Vọng bận rộn làm việc ở Sinh cơ nhàn viên, nàng sẽ đi theo qua đó, lấy mỹ danh là đến hỗ trợ.
Nếu không phải người bên gối nàng làm nghề nuôi heo, thì Chu Thư cảm thấy e là cả đời nàng cũng sẽ không bước vào chuồng heo bao giờ.
Nàng nhìn Kỳ Hữu Vọng thay cẩm y, mặc bố ý vải thô, sau đó tự mình lấy khoai Hồng Sơn, khoai miêu, cám, lá trà tươi mới cho vào máng ăn.
Cũng may Kỳ Hữu Vọng không tự mình dọn dẹp chất thải trong chuồng heo, bằng không trong thời gian ngắn sợ là Chu Thư cũng không cho Kỳ Hữu Vọng chạm vào người nàng rồi.
Làm xong mọi chuyện, Kỳ Hữu Vọng lại đến thăm hai con ngựa và lừa đang mang thai, lúc này bụng chúng nó đã hiện lên rõ ràng, khi Kỳ Hữu Vọng đưa tay sờ vào chúng, nhìn dáng vẻ của chúng vô cùng hưởng thụ.
"Nương tử, nàng muốn sờ thử không?" Kỳ Hữu Vọng hỏi Chu Thư đang đứng bên cạnh.
Chu Thư có hơi xấu hổ, không dám đến hỗ trợ, kết quả nàng cũng chỉ ở bên cạnh nhìn ngó.
Nàng cũng cảm thấy tò mò với con ngựa và lừa mang thai này, bụng chúng nó trở nên tròn vo, không khỏi nghĩ, có phải phụ nhân khi mang thai cũng là như thế này không.
Nàng đã gặp qua không ít nữ nhân có thai, nhưng trên người họ cũng có y phục che phủ, nàng còn chưa thấy người nào có thai mà bụng lại căng đến như thế.
Trước mặt đây tuy là thú vật, nhưng nghĩ đến thân nương đang có thai, thì không khỏi liên tưởng đến.
Kỳ Hữu Vọng nắm lấy tay nàng, dẫn dắt chậm rãi để sát vào cái bụng ngựa tròn vo, con ngựa không hề hoảng loạn như tưởng tượng, có lẽ vì con ngựa thấy có Kỳ Hữu Vọng ở đây, cho nên càng yên tĩnh nhu thuận.
Tay Chu Thư đặt trên bụng ngựa, cách một cái bụng, dường như nàng có thể cảm nhận được có cái gì đó nảy lên từ bên trong.
"Bảy tháng, còn bốn tháng nữa, tiểu gia hỏa trong bụng sẽ nhịn không được mà chui ra rồi." Kỳ Hữu Vọng nói.
"Ngựa mang thai lâu vậy sao?" Lần đầu tiên Chu Thư nghe được thời gian mang thai của ngựa là mười một tháng, còn lâu hơn con người một chút.
"Đúng vậy, lừa còn lâu hơn một chút, khoảng chừng một năm."
So với heo chỉ mang thai bốn tháng, thì ngựa, lừa phải dài hơn một chút, hơn nữa mỗi lứa chỉ sinh một con, cho nên giá của ngựa và lừa mới đắt, tất nhiên cũng vì thời gian nuôi và chi phí cao.
Trước đó không lâu Kỳ Hữu Vọng lại mua hai con lừa và ngựa đực để lai giống.
Trước mắt nàng cũng không dám mua nhiều ngựa về nuôi, chỉ là lo lắng việc này không có khả năng làm xong trong một lần, chỉ có thể trích một phần lợi nhuận từ nuôi heo để đầu tư vào nuôi ngựa, lừa.
Nếu để phát triển ổn định, chậm thì năm năm, lâu thì mười năm, quy mô của Sinh cơ nhàn viên của nàng phải đạt được điều kiện là một trại chăn nuôi lớn.
Chu Thư thu tay, nhìn Kỳ Hữu Vọng: "Dường như tứ lang rất quan tâm đến con la trong bụng này."
"Đương nhiên phải quan tâm, dù sao tương lai Sinh cơ nhàn viên muốn tiếp tục phát triển, vẫn phải dựa vào đám la này!"
"Cho nên người cũng giống như vậy! Người vì cần phát triển gia nghiệp trong tương lai, cho nên cần con nối dõi để truyền thừa."
Kỳ Hữu Vọng đưa tay gãi gãi mặt, nói: "Nói thế này thì có thể có chút vô tình, nhưng kỳ thực động vật và con người không giống nhau, vận mệnh của gia súc bị nuôi nhốt chỉ có thể bị con người bày bố, mà con người thì có thể lựa chọn tương lai truyền thừa và phát triển như thế nào.
Nói cho cùng, kỳ thực thứ con người muốn truyền thừa là ý chí, mà không phải là tiền tài, cho nên không liên quan đế tử tự, huyết mạch."
"Suy nghĩ của tứ lang thật đúng là không theo khuôn cũ." Khóe môi Chu Thư hơi cong lên.
Dù là hỏi bất cứ ai, đều sẽ cho rằng con nối dõi là để kéo dài huyết mạch, là minh chứng cho sự tiếp diễn của một gia tộc, nhưng theo cách nói của Kỳ tứ lang vô tình đã phủ quyết tầm quan trọng của huyết mạch.
Kỳ Hữu Vọng: "Nương tử thích hài tử sao?"
Chu Thư bị hỏi khó, một lúc sau mới nói: "Trước khi ta thành thân với tứ lang, ta đã nghĩ nếu thật sự không còn lựa chọn nào khác, thì đến lúc đó có sinh hài tử hay không cũng không phải do ta quyết định, vậy thì sao phải bận tâm đến chuyện hài tử làm chi? Mà khi không liên quan đến gia nghiệp, hay vấn đề con nối dõi, ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến ta có thích hài tử hay không."
"Ta không thích hài tử." Kỳ Hữu Vọng nói, "Ta còn là một hài tử, thì sao ta phải thích hài tử? Ta chỉ thích nương tử!"
Lời này thật sự đúng là một hài tử, Chu Thư buồn cười véo mặt nàng một cái.
Nhưng nàng đã quên vừa rồi tay nàng đã sờ vào bụng ngựa, lúc này cũng không biết dính bùn ở nơi nào, để lại trên mặt Kỳ Hữu Vọng vết bùn hình ngón tay.
Nàng cũng không nhắc Kỳ Hữu Vọng, mà chỉ mỉm cười rời đi.
"Nương tử đi rồi sao? Không ở lại cùng theo giúp ta sao?" Kỳ Hữu Vọng hỏi mãi không tha, còn có chút buồn bực, rõ ràng vừa rồi Chu Thư vẫn luôn kề cận nàng, sao giờ lại như nam nhân cặn bã chiếm được lòng nàng thì lại không quý trọng vậy chứ?
"Bận cả một ngày, mệt rồi, trở về nghỉ ngơi."
Kỳ Hữu Vọng: "?"
Nàng không nghe lầm chứ? Cuối cùng là ai bận cả một ngày đây!
Nàng giao chuyện đang làm cho hạ nhân làm thay, rồi đi theo Chu Thư trở về, dọc đường đi có người nhìn mặt nàng, đều nhịn cười, làm nàng cảm thấy những người này đều kỳ quái.
Hai người gặp được Trần thị đang tản bộ trong vườn, lúc này tâm tình Chu Thư đã tốt hơn nhiều, cũng không cảm thấy chuyện trần thị có thai là chuyện không thể tiếp nhận được nữa, đi qua hàn huyên cùng Trần thị một lát.
Trần thị nói đến chuyện Chu viên ngoại dự tính mua một biệt trang bên ngoài, Chu Thư cũng không ngăn trở, dù sao chỉ cần Trần thị ở lại thôn Chử Đình để an thai thì đều có thể nhận được ân trạch.
Lúc này Kỳ Hữu Vọng cũng hơi lo lắng một chút, nói: "Ta cho Lâm Kính tìm lý chính đến, hắn nắm rõ thôn Chử Đình trong lòng bàn tay, nơi nào có biệt trang hữu hảo, lý chính là người rõ nhất.
Hơn nữa có lý chính điều đình bên trong, như vậy cũng có thể nhanh chóng định xuống."
Tất nhiên Trần thị vui mừng đáp ứng, lại nghĩ, rồi lại hỏi Kỳ Hữu Vọng: "Hiền tế, mặt của con bị sao vậy?"
Kỳ Hữu Vọng sờ sờ gương mặt tròn của mình: "Sao ạ? Có phải rất tuấn tú không?"
Trần thị: "..."
Sao trước kia bà không phát hiện nữ tế này lại tự luyến như vậy nhỉ?
Chu Thư nhịn cười, rút khăn tay lau mặt cho nàng, nói: "Bị dơ, ta lau cho nàng, đừng nhúc nhích."
Kỳ Hữu Vọng đáp tạ, chốc lát mới nhớ đến gì đó, chu miệng nói: "Nương tử, mặt ta là bị nàng làm dơ đúng không?!"
"Nào có, tay của ta vẫn sạch đây!"
Chu Thư xòe hai tay ra.
Nàng đã sớm lau sạch tay, làm sao có thể để Kỳ Hữu Vọng tìm được chứng cứ!
Kỳ Hữu Vọng biết đây là chuyện tốt của nàng ấy, nhưng vẫn vui vẻ với hành vi Hủy thi diệt tích ngây thơ của nàng ấy.
Hai người trẻ trước mặt không xem ai ra gì mà vô cùng thân mật làm trong lòng Trần thị có chút là lạ, nhất là bà thế mà lại không biết Chu Thư còn có một mặt đáng yêu hoạt bát như vậy...
Kỳ Hữu Vọng ra mặt, lý chính thôn Chử Đình, bao gồm cả các trưởng quyến, dân quân từng nhận được lợi ích của Kỳ Hữu Vọng đều thu thập tin tức vội tới tìm nàng, nói cho nàng biết tòa trạch nào có ruồi muỗi, tòa nào là âm trạch và nhiều điều khác.
Lúc này Trần thị mới chân thật cảm nhận được uy vọng của Kỳ gia ở thôn Chử Đình.
Mà có Kỳ Hữu Vọng hỗ trợ, Chu viên ngoại đã tìm được tòa trạch hợp ý trước khi Tết đến, tuy rằng chỉ có một lối vào, nhưng lại có nhiều khoảng không trước sau, còn có thể xây dựng thêm, đến lúc đó làm một biệt trang tĩnh dưỡng cũng xong.
Ngày Tết đến, một nhà Chu gia trở lại thành Tín Châu mừng năm mới, đầu năm Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư quay về Kỳ gia.
Hiện thời Trần thị mang thai thứ hai, Chu viên ngoại cũng không còn mấy chấp nhất với việc Kỳ Hữu Vọng xem như là ở rể Chu gia thì theo phận lý nên dành một nửa thời gian ở Chu gia mừng năm mới vậy nữa.
Mặc dù là thế, qua mùng hai Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư vẫn trở về Chu gia.
Không khí năm nay ở Chu gia còn náo nhiệt hơn cả năm ngoái, ngoại trừ Trần thị có thai, làm láng giềng tấm tắc ngạc nhiên không thôi ra, thì cũng bởi vì thanh danh Chu gia lớn, không ít trà thương đều đến tặng lễ vật nhân dịp lễ mừng năm mới.
Chu Thư cũng phải đáp lại hết thảy, cho nên mùng hai và ba đều thật sự bận rộn.
Đến mùng năm thì một nhà Trần Trị Hùng đến Chu gia, vốn bọn họ cũng không tính đến đây, dù sao khi Kỳ tam lang dẫn người về thăm nhà cũng mang theo không ít lễ vật, có thể cho trần gia nhiều thể diện trước mặt láng giềng hơn chút.
Dựa theo tính tình trước kia của Trần Trị Hùng, tất nhiên là muốn đến làm trò, nhưng nghe nói sau hai mươi năm thì Trần thị lại mang thai, cho nên dẫn theo toàn gia đến cửa chúc mừng.
Đương nhiên, chúc mừng chỉ là phụ, chính