Sau Tết, ngày đầu tiên tiệm trà Chu gia mở cửa lại, Chu Thư đã gặp phải con của Ngô Hiếu Tông, Ngô Đồng Cao.
(mấy chương trước t để là Ngô Cao Bằng sẽ sửa lại sau)
Dường như hắn nhìn thấy Chu Thư có mặt trong cửa hàng thì rất kinh ngạc, sau đó cười lên hỏi: "Không phải nói là thân thể Chu viên ngoại chuyển biến tốt lên rồi sao? Sao vẫn là Chu tiểu thư ở đây quản lý gia nghiệp thế này? À, đúng rồi, còn chưa chúc mừng Chu tiểu thư sắp có thêm một người đệ đệ nhỉ!"
"Vừa mới tân niên, Chu gia còn rất nhiều sự vụ cần xử lý, bận đến không ngơi tay.
Nào giống như Ngô gia, tuy rằng gia nghiệp lớn, nhưng huynh đệ cũng nhiều, có rất nhiều người thay nhau quản lý việc buôn trà, Ngô đại lang mới có thể nhàn hạ thoải mái đến dạo tiệm trà của Chu gia ta nhỉ!"
Lời phản bác mỉa mai của Chu Thư thật đúng là chọc đến chỗ đau của Ngô Đồng Cao, tuy hắn được Ngô Hiếu Tông xem trọng nhất trong số các con cháu, dù thế nào thì gia nghiệp cũng sẽ do hắn kế thừa, nhưng ai bảo hắn lại còn nhiều huynh đệ chứ! Dù cho hắn có kế thừa được gia nghiệp, thì vẫn phải chia một phần cho đám huynh đệ kia, điều này làm hắn vô cùng không cam lòng.
Hắn nghiến răng, cũng không muốn trở mặt, lật mặt với Chu Thư, chỉ cười lạnh nói: "Hừ, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi có thể tiếp quản gia nghiệp Chu gia một năm hai năm, nhưng ngươi có thể tiếp quản cả đời sao? Dù cho ngươi có sinh hài tử, nhưng nó vẫn là họ Kỳ, Chu viên ngoại sẽ không hồ đồ như vậy, chắp tay mang cả gia nghiệp dâng tặng cho người khác họ!"
Nói xong, hắn lại chuyển ánh mắt lên người Chu Thư.
Nói thật, Chu Thư ở Tín Châu cũng là đại mỹ nhân số một số hai, hắn cũng đã từng thèm thuồng mỹ sắc của nàng mà năn nỉ cha hắn đến cửa cầu thân.
Nếu hắn cưới Chu Thư, chẳng phải khi ấy Chu gia cũng là vật trong tay Ngô gia hay sao!
Chỉ là cha hắn không thèm để Chu gia vào mắt, còn nói mỗi ngày Chu Thư đều xuất đầu lộ diện, không thích hợp để làm chính thê, nhưng làm thiếp thì Chu viên ngoại cũng không cho phép, vì thế nên hắn đã Lỡ mất Chu Thư như vậy.
Giờ đây Chu Thư đã là phụ nhân đã gả, trong lòng Ngô Đồng Cao vẫn còn vài suy nghĩ bẩn thỉu, hắn cười tít mắt hỏi: "Chu tiểu nương tử, ngươi nói xem ngươi đã thành thân hơn nửa năm rồi, nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì, sẽ không phải là Kỳ tứ lang này không được đó chứ?"
Chu Thư không vui nhìn hắn, ánh mắt lạnh đến mức có thể giết người.
Dùng ánh mắt dung tục, bẩn thiểu và suy nghĩ đồi bại để dán lấy nàng, nàng có thể nhịn, nhưng lại kéo Kỳ Hữu Vọng vào để lăng mạ, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Sau khi Ngô Đồng Cao đắc ý xong, lại muốn nói gì đó, bỗng trên lưng lại đau xót, sau đó cả người đều ngã chổng vó xuống đất, bàn tay đạp mạnh xuống nền đất, truyền đến cảm giác đau rát.
"Á! Kẻ nào!" Ngô Đồng Cao ý thức được bản thân bị người ta đạp, lúc này phẫn nộ chất vấn.
Hai tôi tớ hắn dẫn theo cũng mù mờ, một người nhanh chóng chạy qua đỡ hắn, một người nổi giận đùng đùng muốn tìm người dám động thủ bất kính với chủ nhân của bọn chúng, kết quả vừa nhìn thấy người, nắm đấm cũng dừng lại.
Ngô Đồng Cao phẫn nộ tru tréo xoay người lại, mới phát hiện là Kỳ Hữu Vọng, vẻ mặt nàng lãnh đạm, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường: "Tôn tử như ngươi cũng xứng để chất vấn ta sao? Ta mới thành thân nửa năm, ngươi đã thành thân bảy năm, nữ nhân cũng có vài người, nhưng lại chỉ mới có hai hài tử, nếu tính toán, ta thấy ngươi mới là người không được!"
"Kỳ Hữu Vọng!" Ngô Đồng Cao phẫn nộ gào lên với nàng.
Thoáng chốc sắc mặt Kỳ Hữu Vọng đã thay đổi, sau đó đáng thương cáo trạng với Chu Thư: "Nương tử, hắn thế mà lại đổ oan ta, mắng chửi nói ta không được! Ta muốn tìm cha ta, nói cho ông ấy, con ông ấy bị người ngoài vũ nhục!"
Nói xong, nàng lại thật sự cho Lâm Kính chạy về Kỳ gia, nói: "Mau về nói cho tổ mẫu, ta không còn hứng về nhà nữa, ở bên ngoài ta bị người ức hiếp, không lấy lại công bằng cho ta thì ta sẽ không về nữa!"
Lâm Kính hít sâu một hơi, liếc xéo Ngô Đồng Cao một cái, nghĩ rằng nam nhân đều vô cùng để ý đến phương diện này, tên này cho rằng Kỳ gia trọng thanh danh, nên mặc cho tứ công tử bị người ức hiếp hay sao?
Hắn dặn Lâm Cầm săn sóc Kỳ Hữu Vọng, lập tức về Kỳ gia, cũng không phải thật sự nói theo lời phân phó của Kỳ Hữu Vọng, vốn hôm nay Kỳ Hữu Vọng muốn về Kỳ gia thăm Phương thị, chỉ là tiện đường nên đến cửa hàng chỗ này vào xem một chút, cho nên để hắn trở về bẩm báo cho Phương thị nàng ấy có việc phải trì hoãn, nhưng về phần là việc gì, hắn có thể thêm thắt vào việc Kỳ Hữu Vọng bị ức hiếp cho đậm vị hơn.
Sắc mặt Ngô Đồng Cao cũng thay đổi, nhưng lại nghĩ rằng Kỳ gia cũng không thể ý thế hiếp người, hắn còn bị Kỳ Hữu Vọng đánh, Kỳ gia đuối lý tất nhiên không thể truy cứu được!
Nghĩ đến đây, hắn lại bò dậy, chỉ vào Kỳ Hữu Vọng: "Ta sẽ nhớ kỹ một cước này của ngươi, ta muốn làm cho ra lẽ, ta sẽ cáo trạng lên nha môn!"
Ngoại trừ nói cho mạnh miệng, hắn cũng không thể trả thù lại, tuy rằng Lâm Kính đã rời đi, nhưng quanh tiệm trà Chu gia đông người đều nghe thấy được động tĩnh bên trong, luận nhiều người, hắn sẽ chịu thiệt.
Cho nên hắn chỉ nói cứng như vậy rồi được tôi tớ nâng lên rời đi.
Kỳ Hữu Vọng hỏi: "Hôm nay hắn đến đây làm gì?"
Chu Thư hạ mắt, nghe vậy lại trợn mắt lên, nói: "Muốn làm người khác ghê tởm thôi!"
Mục đích của Ngô Đồng Cao và Trần Trị Hùng không khác nhau là mấy, đều là vì Trần thị mang thai, cho nên người người đều cho rằng địa vị của nàng bị dao động, nên đến xem thực hư thế nào, thuận tiện châm chọc nàng đôi câu, để làm nàng thương tâm.
Tuy rằng Ngô Hiếu Tông xem Chu gia như cái gai trong mắt, nhưng sẽ không chạy đến làm ra loại chuyện này, Ngô Đồng Cao trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, cho nên không kiềm nén được mà chạy đến.
Kỳ Hữu Vọng hừ hừ, đi đến nắm lấy tay Chu Thư, nói: "Rõ ràng là ta cũng rất được, nương tử rõ ràng nhất đó thôi!"
Tai Chu Thư ửng đỏ, nhịn không được mà nhéo mạnh vào tay nàng, nói: "Ở bên ngoài mà nói bậy bạ gì đó!"
Kéo người vào bên trong, người làm trong tiệm cũng vội vàng xua những người đứng vây xem đi, người đến mua trà cũng lại nhiều lên.
Một lúc nữa sẽ có trà thương đã hẹn trước đến đây, Chu Thư vừa chờ, vừa tính toán lại sổ sách.
Kỳ Hữu Vọng không ngồi yên, lúc thì vọc chơi trà cụ, khi thì lại nắm lấy tay Chu Thư sờ soạ/ng chơi.
Chu Thư đè lại bàn tay tác loạn của nàng, hỏi: "Hôm nay nàng thật sự không quay về sao?"
"Tất nhiên là về, nhưng lại luyến tiếc nương tử."
"Cũng không phải trở về mãi, có gì đâu mà luyến tiếc!" Sao trước đây Chu Thư lại không phát hiện người này lại bám người vậy chứ?
Kỳ Hữu Vọng cười Hè hè, hôn chụt một cái lên mặt Chu Thư rồi chạy mất, gò má Chu Thư nóng bừng trừng mắt liếc nhìn bóng dáng đã cao chạy xa bay đằng kia, mất một lúc để điều chỉnh tâm tư quay về với chính sự.
Rời khỏi tiệm trà, gương mặt tươi cười của Kỳ Hữu Vọng phai nhạt xuống, lại trở nên có chút ngưng trọng.
Lâm Cầm bị khí thế của nàng làm cho có chút cả kinh hoảng thần, nghĩ rằng dáng vẻ như vậy của tứ công tử nhà mình cũng thật hiếm thấy, chẳng lẽ đang tức giận sao?
Trên đường về Kỳ Hữu Vọng cũng không nói chuyện, trở lại Kỳ gia thấy lão an nhân Phương thị mới ấm ức thuật lại chuyện bị uất ức hôm nay cho bà nghe, Phương thị xoa đầu trấn an nàng, nói: "Xuân Ca nhi chịu uất ức, tổ mẫu trút giận cho con."
Vốn Kỳ Hữu Vọng không thể lấy thân phận nữ nhi để sống, bây giờ lại bị một đứa con của thương nhân đùa cợt, trong lòng Phương thị cũng rất tức giận.
Hơn nữa Trần thị lại mang thai, Phương thị cũng có thể lường trước được địa vị của Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư ở Chu gia có bao nhiêu gượng gạo, từ trước đến nay bà đều thiên vị Kỳ Hữu Vọng, không thích người khác vì thế mà ức hiếp tôn nhi của bà.
"Tổ mẫu trút giận cho con thế nào?" Kỳ Hữu Vọng hỏi.
Phương thị hỏi nàng: "Xuân Ca nhi muốn tổ mẫu trút giận cho con thế nào đây?"
Kỳ Hữu Vọng suy nghĩ, nói: "Thôi ạ, việc này để tự con giải quyết, không thể lấy việc này làm phiền nhiễu tổ mẫu, tên tôn tử Ngô Đồng Cao này cũng không quan trọng bằng tổ mẫu được!"
Phương thị cười nói: "Kỳ thực có đôi khi tổ mẫu nghĩ, như vậy cũng tốt, cứ như vậy con sẽ không cần đến Chu gia ở rể nữa! Chu tiểu nha đầu này mất đi vị trí kế thừa gia nghiệp Chu gia, cũng không cần lại tìm một người để lừa trời giấu đất, con cũng có thể tùy tâm sở dục làm theo ý mình.
Nhưng tổ mẫu biết, nha đầu ấy sẽ không cam tâm, con cũng sẽ không cam tâm."
"Tổ mẫu thật tuệ nhãn." Kỳ Hữu Vọng lại cười hì hì.
"Con muốn giải quyết việc này thế nào?" Phương thị hỏi nàng.
"Quân tử báo thù mười năm không muộn.
Nói cho cùng thì, Ngô Đồng Cao dám khinh nhục con, là vì ngoại trừ việc con là con cháu thế gia dựa vào gia thế Kỳ gia mới có thể vô ưu vô lự, tùy tâm sở dục, thì con không còn chỗ nào hơn được.
Ngay cả khi có tổ mẫu thương con, bảo vệ con, mà bản thân con không có gì để được người kính trọng và sợ hãi."
Như đã nói, suy nghĩ trước kia của Kỳ Hữu Vọng rất đơn giản, chỉ cần có thể sau khi rời khỏi Kỳ gia ra riêng không đến mức miệng ăn núi lở là được.
Nhưng hiện tại chuyện phát sinh trên người nàng và Chu Thư, đã khơi dậy chí tiến thủ trong nàng.
"Đương nhiên, con cũng không phải quân tử, nên có thù ắt phải báo!" Kỳ Hữu Vọng lại cười hì hì nói, "Con biết gần đây Ngô gia đang thu mua thêm ruộng đất, cũng không phải vì để mở rộng trà viên, mà muốn làm theo các danh gia vọng tộc, mở rộng các điền sản, tích lũy gia tài, bồi dưỡng con cháu.
Hắn nghĩ cũng thật hay! Mấy khế ước trong tay hắn có nhiều tờ đều là giả, mà dân chúng cáo trạng lên nha môn cũng không thể phân rõ thật giả, những bá tánh này vì muốn đòi lại công bằng, mà tình cảnh trong nhà ngày càng khó khăn, con muốn hỗ trợ bọn họ, để bọn họ có thể chiến đấu với Ngô gia đến cùng, ngược lại con muốn nhìn xem, sau này Ngô gia chúng có còn rảnh rỗi để đến tìm chúng con gây rối nữa không!"
Giả mạo khế ước, loại chuyện này nói khó cũng không khó, dễ cũng không dễ, nếu không có gì mà giả mạo con dấu tất nhiên là không được, nhưng nếu lấy được văn thư liên quan đến việc thu thuế ruộng đất của dân chúng sở hữu, thì việc ngụy tạo khế ước sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Không ít người lợi dụng điều này mà chỉnh sửa tình hình ghi chép trước đó, mà khế ước giả cũng rất khó để nhận ra, cho nên rất nhiều danh môn đại tộc mới không sợ mà hiếp đáp người thôn quê.
Tuy rằng bình thường Kỳ Hữu Vọng có vẻ ngơ ngẩn, không sâu sắc, nhưng trên thực tế nàng tự thấy bản thân là một người rộng lượng, nhưng với hành vi ba lần bảy lượt nhắm vào Chu gia của Ngô gia, thì lại rất hẹp hỏi mà ghi nhớ, hơn nữa còn âm thầm thu gom các tin tức có liên quan đến Ngô gia, chuẩn bị cho thời điểm phản kích.
Phương thị nghe thế, cũng cười nói: "Được rồi, con vẫn là tứ công tử Kỳ gia, việc này sẽ có người Kỳ gia giải quyết thay con."
Có Kỳ Hữu Vọng ra mặt tất nhiên có thể quấy cho Ngô gia không được an bình, nhưng đồng thời Ngô gia cũng sẽ ghi hận Kỳ Hữu Vọng, tuy rằng trong thời gian ngắn không thể trả thù ngay được, nhưng sau khi tách riêng khỏi Kỳ gia thì sao? Cho nên lấy danh Kỳ gia đến gõ đầu Ngô gia, thì Ngô gia cũng chỉ có thể ghi hận lên Kỳ gia, huống hồ lấy danh vì chính nghĩa cho những người dân