Ba mốt tháng mười hai, đêm giao thừa, nhà nhà quây quần sum họp.
Còn sớm cung nhân đã thắp đầy đèn lồng đỏ, đốt pháo hoa ăn mừng, từ phía xa nhìn lại, vương cung sáng rực cả một góc trời.
Sầm uất, náo nhiệt, sôi động.
Đêm nay đặc biệt không cấm người đi lại, từng tốp cung nhân mặc áo dày ấm, tụ tập trên những dãy hành lang, hoặc châm ngòi pháo, hoặc ngắm nhìn đèn lồng treo dưới mái hiên. Tất nhiên đèn ở trong cung đều thuộc loại hiếm có khó tìm không giống chốn dân gian - đèn sen xanh ngọc bích, đèn lưu ly bát bảo, gỗ lim chạm trổ hoa văn tinh tế.
Nét mặt ai cũng tươi vui rạng rỡ. Bệ hạ đã có lệnh, năm mới từ mùng một đến đầu tháng ba, cung nhân sẽ được phép rời khỏi cung thăm người nhà, điều mà triều đại trước kia chưa từng có. Thế nên không ít cung nhân mong chờ được tới ngày đoàn tụ với cha mẹ anh em.
Mang tiếng là bạo quân nhưng thực ra hắn đã từng truyền xuống rất nhiều mệnh lệnh nhân từ.
Dù địa phương vắng vẻ tới đâu đi chăng nữa thì ngày Tết cũng cực kỳ náo nhiệt.
Chỉ là trước giờ, không khí náo nhiệt chưa từng ảnh hưởng tới vị vua trong Dưỡng Tâm điện kia.
Những năm gần đây, cứ đêm giao thừa, Cơ Việt lại cho phép cung nhân trong điện dạo chơi ngắm hoa, ngay cả Lý Phúc Toàn cũng không giữ lại.
Còn bản thân hắn thì chuẩn bị hai bộ bát đũa, ngồi trong điện, nhìn một bàn cơm nước, mãi tới khi đồ ăn nguội lạnh vẫn chưa từng động đũa.
Bữa cơm sum vầy phải ăn cùng người thân mới có ý nghĩa.
Hắn một thân một mình, thế nên nếm chẳng ra vị, mà nếu có, thì toàn là vị đắng.
Nhắc tới Tần vương, ai cũng nghĩ tới sự mạnh mẽ vô song, không có đối thủ xứng tầm, mới nghe tên đã khiến người ta sợ mất mật. Thế nhưng họ cũng quên mất, bạo quân hiển hách kia, năm nay mới hai mươi mốt tuổi.
Một thanh niên vừa bước qua tuổi đôi mươi.
Thời điểm nhà nhà thắp đèn mừng ngày sum họp, vị quân vương tạm bỏ xuống gánh nặng giang sơn, nỗi cô độc sẽ như thuỷ triều ập tới. Ai chẳng biết càng lên cao thì càng lạnh lẽo, thế nhưng chỉ khi thực sự đứng trên vị trí đó, mới biết đằng sau ánh hào quang rực rỡ là bóng tối bao trùm.
Lý Phúc Toàn từng nấp sau cây cột, chứng kiến cảnh tượng - ngoài kia là nhân gian khói lửa, trần thế náo động, người người tươi cười, hân hoan khắp chốn.
Thế mà kẻ làm thiên tử lại không hề vui vẻ.
Trong điện, thiếu niên rũ hàng mi đẹp, vẻ mặt vô cảm nhìn chăm chú bộ bát đũa, không hề động tới, tịch mịch cô đơn.
Cảnh tượng ấy khiến người trông thấy mà đau lòng.
Bệ hạ quá cảnh giác, Lý Phúc Toàn mất tới mười năm vẫn không thể bước vào.
Hắn tự biết mình ngu dốt, không hiểu bệ hạ, không thể khiến bệ hạ đối xử chân thành với hắn.
Hắn không làm được.
Nhưng biết đâu... Vệ Liễm có thể.
- -
"Bệ hạ vẫn chưa về sao?" Vệ Liễm liếc nhìn một bàn thức ăn ngon, kiềm chế móng vuốt rục rà rục rịch. Mắt thấy Lý Phúc Toàn từ bên ngoài đi vào, y lập tức đặt đũa xuống, cưỡng ép bản thân ngồi nghiêm chỉnh.
Y đã ngồi bất động ở đây cả tiếng đồng hồ rồi, toàn thân mốc meo.
Đồ ăn nguội lạnh mà chẳng thấy bóng dáng Tần vương.
Vệ Liễm chẳng quan tâm Tần vương đi đâu, nhưng hắn không trở về, thì theo quy củ y vẫn chưa được động đũa, phải nhịn đói.
...Đây là chuyện mà con người có thể làm à?
Giao thừa mà chẳng cho người ta ăn uống, còn muốn người ta sống nữa hay không?
Cơ mặt Lý Phúc Toàn giật một cái, giả bộ không phát hiện trong mâm ít đi một cái bánh sủi cảo: "Công tử, vẫn chưa thấy đâu.”
"Bệ hạ gọi ta đến Dưỡng Tâm điện dùng bữa thật sao?" Vệ Liễm nghi ngờ.
Lý Phúc Toàn lập tức đáp: "Sao nô dám giả truyền thánh dụ."
Trong lời nói lại không dám chắc chắn.
Đêm qua hắn đã đề cập với bệ hạ: chi bằng giao thừa năm nay gọi Vệ công tử tới, thêm người sẽ náo nhiệt hơn.
Lúc đó bệ hạ đang dùng bữa tối, xem dáng vẻ hình như hơi thất thần, tùy ý đáp lại một tiếng "ừ".
...Vậy tức là đồng ý rồi đúng không?
Lúc đó Lý Phúc Toàn chỉ nghĩ vậy, mà bây giờ ngẫm lại...
"Xem ra bệ hạ quên mất ta rồi." Vệ Liễm than thở.
Lý Phúc Toàn: "..."
Bầu không khí thực gượng gạo.
Người do hắn dẫn về, bây giờ lại rơi vào tình huống này, ân tình chưa trao đi, ngược lại đã làm người ta mất lòng.
Vệ Liễm đứng dậy, Lý Phúc Toàn thấy thế vội lên tiếng: "Công tử cứ bình tĩnh, nô sẽ sai người đi tìm bệ hạ ngay bây giờ."
Tuy nói vậy, nhưng vương cung quá rộng, tìm được hay không là cả một vấn đề.
Bệ hạ không mang theo bất kỳ ai, chẳng biết rời khỏi Dưỡng Tâm điện từ lúc nào, Lý Phúc Toàn đã phái người tới Ngự thư phòng tìm nhưng chẳng thấy đâu.
"Không cần." Vệ Liễm cụp mắt: "Ta biết hắn ở chỗ nào."
- -
Lãnh cung.
Nếu nói tới địa phương mà không khí năm mới náo nhiệt cũng chẳng lan tới, thì chính là nơi này.
Hầu như tòa cung điện nào cũng treo đầy đèn lồng và lụa đỏ, chỉ có lãnh cung cứ trắng toát đến thê lương, dải lụa sáng màu phất phơ trong đêm, khác nào phòng tang lễ.
Vong hồn ở lãnh cung quá nhiều, không biết bao nhiêu người đã chôn thây nơi đây, tro cốt vùi trong giếng cạn, một tấm chiếu để gói ghém cũng chẳng có. Lạnh lẽo lại tiêu điều, ngay cả tiếng gió cũng nghẹn ngào bi thương. Ở đây từng có lời đồn bị ma ám, nên cung nhân đã treo một dải lụa trắng lên để an ủi vong hồn người chết, nhưng mục đích chính là khiến cho người sống yên tâm.
Chẳng biết dải lụa trắng kia đã treo bao nhiêu năm, chắc hẳn rất lâu rồi nên rách nát tả tơi.
Khoảng sân vắng vẻ quạnh quẽ.
Tần vương sinh ra và lớn lên ở nơi này, khi Vân Cơ có mang thì bị người hãm hại khiến Tiên vương chán ghét, bởi thai rồng mà may mắn thoát chết, nhưng bị đày tới lãnh cung.
Dòng dõi Tiên vương đông đảo, thiếu một người cũng chẳng sao.
Từ đó, dường như tất cả mọi người đã lãng quên hai mẹ con. Mãi tới khi Cơ Việt lên chín tuổi, Tiên vương bệnh nặng, phần lớn công tử vì tranh ngôi báu mà bị thương hoặc chết, cuối cùng tạo cơ hội cho dòng họ Thái hậu ác độc, chọn ngay vị công tử trong lãnh cung làm con rối.
Cứ tưởng mang về một con thỏ mặc người chèn ép, ai ngờ lại thả ra một con sói cô độc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Sau khi nắm quyền, Tần vương truyền xuống một đạo thánh chỉ, thả toàn bộ phi tử của triều đại trước trong lãnh cung ra, cho về nhà để con cháu phụng dưỡng.
Nếu không có con cháu thì nương nhờ cửa Phật.
Lãnh cung không còn ai càng thêm vắng vẻ cô liêu, bình thường cung nhân vốn nhát gan, càng ban đêm càng không dám bén mảng đến nơi này.
Vệ Liễm một thân một mình đi trên con đường nhỏ vắng lặng, bước chân không hề gây ra tiếng động, y đưa bàn tay đẩy cánh cửa gỗ mục nát.
Công tử trẻ tuổi khoác áo trắng, tóc buông xuống thắt lưng, nhan sắc dưới ánh trăng kinh động lòng người.
Lãnh cung vào ngày đông giá rét, gió thổi càng lạnh lẽo, đêm khuya càng thanh vắng.
Chẳng biết một con mèo hoang từ đâu chạy tới gào to, hệt như tiếng trẻ con khóc nỉ non ai oán, khiến người nghe thấy dựng ngược tóc gáy.
Bức bối ngột ngạt khiến lòng người bất an.
Vệ Liễm ung dung đứng trong khoảng sân vắng vẻ, nhắm mắt, dỏng tai lên nghe bốn phương tám phương, dò xét vị trí của Tần vương.
Một hơi thở sau y mở mắt, đi thẳng tới một gian nhà đơn sơ rồi đẩy cửa ra.
Căn phòng rất nhỏ, toàn cảnh thu hết vào đáy mắt.
Không gian chật hẹp, nhìn xung quanh, bên trong chỉ có một bộ bàn ghế và một người đang ngồi.
Ánh sáng từ cây nến nhảy nhót, rọi lên bức tường loang lổ một bóng người rõ rệt.
Vài đĩa cháo hoa nhạt nhẽo vô vị, hai bộ bát đũa bày trên bàn, mấy vò rượu lăn lóc dưới nền nhà, có thể thấy người kia đã uống không ít.
Nam tử dựa vào ghế, ngón tay thon dài cầm chén rượu, đáy mắt mông lung, dung mạo tuấn mỹ. Hắn đang ngồi ngất ngưởng, nghe thấy tiếng đẩy cửa thì hơi ngước mắt, chén rượu bỗng khựng lại trong tay.
Thanh niên áo trắng đẩy cửa đi vào, mang theo luồng gió tuyết gào thét, y lẳng lặng nhìn nam tử áo đen trong phòng, gương mặt trong trẻo lạnh lùng.
Tựa thần tiên hạ phàm.
Cơ Việt mỉm cười, hắn chỉ dừng động tác trong nháy mắt rồi thản nhiên rót rượu tiếp, giọng điệu có chút lười biếng: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Thần không tới thì đã chết đói rồi." Thanh niên ấm ức.
Vệ Liễm sải bước dài, tay đóng chặt cửa, chắn hết gió tuyết lạnh lẽo phía bên ngoài.
Cơ Việt nhíu mày, cười nói: "Oán giận tới vậy hả? Sao thế, không nhìn thấy cô, Vệ Lang trà không nhớ cơm không nghĩ, thậm chí còn suýt chết đói cơ à?"
"Bệ hạ đúng là quý nhân hay quên chuyện xưa." Vệ Liễm lạnh nhạt: "Hôm qua Lý công công bảo, đêm nay ngài gọi thần đến Dưỡng Tâm điện để cùng dùng bữa. Thế mà thần đã chờ cả tiếng đồng hồ, đồ ăn nguội lạnh hết."
Y cố tình nhấn mạnh bốn chữ "Đồ ăn nguội lạnh", để biểu thị hành vi của Cơ Việt rất quá đáng.
Hôm qua ư?
Cơ Việt ngẫm nghĩ.
Trong bữa tối hôm qua, hình như Lý Phúc Toàn có nói gì đó.
Nhưng hắn không nghe rõ.
Lúc ấy hắn đang nghĩ một mình dùng bữa và cùng Vệ Liễm dùng bữa thì mùi vị có gì khác nhau, mà sao hắn nuốt không trôi, cảm thấy chẳng ngon lành như trước.
Khi đó chả biết Lý Phúc Toàn hỏi gì, hắn bèn thuận miệng đáp một tiếng “ừ”, vì đoán chắc kiểu gì Lý Phúc Toàn cũng xử lý chu đáo.
Ai biết hắn lại gọi Vệ Liễm tới.
Nghĩ xong xuôi, Cơ Việt cảm thấy bản thân cần phải giải thích một chút.
"Không phải cô quên." Cơ Việt nghiêm túc.
Vệ Liễm ậm ừ một tiếng, xem hắn sẽ giải thích thế nào.
"Mà là cô không nhớ."
Vệ Liễm: "..."
"Bệ hạ!" Vệ Liễm tức giận.
Y giận thật đấy!
Y nhịn đói lâu như vậy, nhưng căn bản người ta không thèm để ý, mà y lại chẳng làm gì được, bởi người ta là Tần vương.
Quá khinh người.
Vệ Liễm không thèm nể nang ngồi xuống chiếc ghế đối diện, vén tay áo cầm đũa: "Đa tạ bệ hạ đã chuẩn bị thêm một bộ bát đũa, vậy thần không khách sáo nữa."
Ý cười của Cơ Việt tắt ngấm: "Đặt xuống!"
Vệ Liễm làm ngơ, gắp một đũa cải xanh.
Cơ Việt dùng đũa chặn lại, giọng nặng nề: "Vệ Liễm, bộ bát đũa này không dành cho ngươi."
Vệ Liễm ngẩng đầu, thản nhiên: "Bệ hạ tình nguyện để dành cho một người vĩnh viễn không trở về mà bỏ mặc thần chết đói sao?"
Y biết mỗi đêm giao thừa, Tần vương chuẩn bị thêm một bộ bát đũa cho ai.
Vẻ mặt Cơ Việt lạnh dần: "Nếu ngươi biết, thì nên hiểu rõ.. " ngươi không thể động vào bộ bát đũa này.
"Thần không hiểu." Vệ Liễm nhìn hắn.
Đáy mắt Cơ Việt lạnh lùng.
Tiếp đó, hắn nghe Vệ Liễm khẽ nói: "Thần chưa từng gặp mẹ."
"Chẳng có ấn tượng gì, thế nên không thể hiểu được tưởng niệm về quá khứ của bệ hạ."
"Mà nếu mẫu phi của bệ hạ còn tồn tại trên thế gian, thì chắc chắn chẳng muốn chứng kiến bệ hạ cứ đắm chìm trong dĩ vãng, không thể thoát ra như thế này."
Động tác Cơ Việt dừng lại, tâm tình trong mắt tản ra, hóa thành đầm nước sâu không thấy đáy: "Ngươi… "
Vệ Liễm ngắt lời hắn: "Thần rất đói bụng."
"..." Cơ Việt rút đũa về, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
"Ăn đi rồi nghỉ ngơi."
Vệ Liễm không chút khách sáo bắt đầu động đũa.
Tuy kêu đói bụng nhưng động tác vẫn cực kỳ nhã nhặn, duy trì dòng dõi cao quý, đẹp mắt vui tai.
Phảng phất không phải cơm canh đạm bạc, mà là sơn hào hải vị.
Cơ Việt nhìn y ăn uống ngon lành, đột nhiên cũng muốn nếm thử.
Đêm giao thừa náo nhiệt, Tần vương bạo ngược vô nhân đạo trong lời đồn của thiên hạ và chất tử nước Sở đưa tới - hai con người hai địa vị khác nhau một trời một vực, cứ như thế, cùng ngồi trong căn phòng rách nát chốn lãnh cung, ăn tối thứ cháo hoa nhạt nhẽo vô vị, say sưa ngon lành.
Cảnh tượng quá đỗi kỳ diệu.
Hai người đã từng ngồi ăn cùng nhau trong Dưỡng Tâm điện rất nhiều lần, nem công chả phượng, rượu ngon canh ngọt, thế mà chẳng tự tại ung dung bằng thời khắc tối nay.
"Sao ngươi biết cô ở đây, biết cô chuẩn bị bộ bát đũa này cho mẫu phi?" Cơ Việt vui vẻ hỏi.
Vệ Liễm ngước mắt, kinh ngạc: "Rất khó đoán ư?"
Cơ Việt cong môi: "Không khó, nhưng chẳng ai đoán ra."
"Người hiểu ta, có duy nhất Vệ Lang mà thôi."
Vệ Liễm cúi đầu ăn tiếp: "Người trong thiên hạ đều ngu ngốc."
Cơ Việt bổ sung giúp y: "Và ngươi thông minh nhất hả?"
"Không hẳn." Vệ Liễm khiêm tốn đáp: "Là một trong số đó thôi."
Cơ Việt cười sang sảng: "Vệ Liễm à Vệ Liễm, ngươi thật đúng là…"
Vệ Liễm nói tiếp: "Đúng là hiếm thấy."
"...Vệ Liễm, nếu có ngày sáu nước cùng tấn công nước Tần, nhất định ngươi có thể một thân một mình bảo vệ thành trì."
"Sao bệ hạ lại nói thế? Thần không ra trận đâu."
"Đâu cần ngươi ra trận, chỉ cần ngươi đứng ở phía trước là được, vì da mặt ngươi dày tới mức dựng được tường phòng thủ." Cơ Việt đùa giỡn, thả tép bắt tôm: "Bảo đảm cứng rắn không thể công phá, mười vạn đại quân cũng phải bó tay chịu chết."
Hắn nói xong liền ngửa cổ uống một chén rượu.
Vệ Liễm nhìn mấy vò rượu ngã trái ngã phải trên nền nhà, trước khi y tới chắc hẳn Tần vương đã uống không ít. Nơi đây bốn bề vắng lặng, nếu Tần vương say, thế thì y sẽ phải nai lưng ra cõng hắn về à?
Không được, y không thể, y không muốn động chân động tay.
Vệ Liễm định đoạt chén rượu của Cơ Việt, không cho hắn uống nữa, ai ngờ Cơ Việt thấy thế thì phản ứng còn khoa trương hơn y: "Không cho phép ngươi uống!"
Vệ Liễm: "?"
Ai muốn uống đâu?
Vệ Liễm chả hiểu, y ngẫm nghĩ, chẳng đoạt chén rượu trong tay Tần vương nữa, mà cầm lấy cái vò đặt trên bàn.
Nói chung không thể để Tần vương uống tiếp.
Cơ Việt cứ như gặp kẻ thù truyền kiếp, giật lấy vò rượu ôm vào trong ngực: "Đừng đụng tới nó! Ngươi tránh xa nó ra!"
Lần trước Vệ Liễm uống có mỗi một chén, mà say tới mức đè lên người hắn giở đủ trò xấu, lần này nếu uống một vò, chẳng phải sẽ đại náo cả thiên cung à.
Đầu Cơ Việt chợt hiện lên hình ảnh kia, hắn hoảng hốt kéo ghế lùi ra xa.
Vệ Liễm: "..."
Vệ Liễm làm ra điệu bộ "tùy ngài".
Cơ Việt chỉ lo Vệ Liễm đòi uống, hắn nhấn mạnh: "Những thứ này đều là của cô, một giọt cũng không chia cho ngươi. Có nghe không?"
Vệ Liễm quét mắt lên đống vò rượu, chân thành: "Ngài không sợ say à?"
Cơ Việt ôm vò rượu: "Ngươi thì biết gì? Cô tập võ, cho nên có thể dùng nội lực khiến rượu bốc hơi."
Đây là sự thực của việc ngàn chén không say.
Chứ cứ uống như thường, ngàn chén nốc vào, nhất định sẽ gục.
Vệ Liễm ngẫm nghĩ: "Ồ."
Ngươi rất giỏi, rất lợi hại.
Cơ Việt híp mắt: "Giọng điệu gì đó? Ngươi không tin hả?"
Vệ Liễm: Đâu, ta đâu có không tin.
Cơ Việt đặt mạnh vò rượu xuống mặt bàn, giọng hào hùng phấn chấn: "Vậy cô uống cho ngươi xem!"
Vệ Liễm: "..."
Tần vương say rồi.
Vệ Liễm lười ngăn cản, dù sao đối phương cũng nói có thể sử dụng nội lực làm rượu bốc hơi, không lo hắn ngủ mất.
Y biết, Tần vương muốn trút bầu tâm sự.
Ai cũng có cách riêng. Tần vương gánh vác thiên hạ muôn dân, dĩ nhiên khó khăn hơn người thường, trách nhiệm đè nặng gấp trăm ngàn lần.
Thân là quân vương, vui buồn không rõ, không để ai nhìn thấu tâm tư, mọi thời khắc đều duy trì cảnh giác, bước trên lưỡi kiếm, giẫm trên băng mỏng.
Cứ như thế mãi thì ai mà chịu đựng được.
Không bùng nổ sẽ chết trong yên lặng. Ví dụ điển hình chính là kẻ nhẫn nhịn như Vệ Liễm y, sau khi bị chèn ép trong một thời gian dài, y chẳng nhịn nữa, ra tay giết chết gần hết những kẻ dám đè đầu cưỡi cổ y.
Một năm Tần vương có ba trăm sáu mươi bốn ngày mạnh mẽ, còn lại một ngày yếu đuối, đều dành cho mẫu phi của hắn.
Không khó đoán.
Tần vương chẳng tin tưởng một ai, người duy nhất khiến hắn yên tâm trút bầu tâm sự chỉ có mẹ ruột Vân Cơ mà thôi. Chỉ có người mẹ từng dành cho hắn tuổi thơ ấm áp, là niềm an ủi duy nhất trong tâm hồn, mới khiến hắn cởi bỏ lớp vỏ ngoài cứng rắn trong chốc lát, lộ ra yếu đuối bên trong, thổ lộ tâm tình bị đè nén.
Nhưng mẹ hắn đã rời bỏ thế gian từ mười một năm trước.
Hắn đành gửi gắm vào bộ bát đũa không ai dùng, tự nhủ mẹ vẫn đang ở ngay bên cạnh.
Quân vương không thể tỏ ra yếu đuối trước bất kỳ ai, nhưng một đứa trẻ có thể tỏ ra yếu đuối trước người mẹ của mình.
Đất trời là một lò lửa thiêu khổng lồ, người người đều khổ ải, mạnh mẽ như Tần vương cũng sẽ có phút giây yếu đuối.
Thế gian quá nhiều kẻ vô tình, cho nên gặp gỡ người có tình có nghĩa như hắn, Vệ Liễm không sợ hãi, càng không chán ghét.
Nhưng điều khiến y bất ngờ chính là, hình như trước mặt y, Tần vương lại không ngại lộ ra vẻ yếu đuối chẳng muốn ai biết tới.
Nói thật lòng, y sợ biết quá nhiều sẽ bị giết người diệt khẩu.
- -
Rượu quá ba tuần, Cơ Việt hơi say, thức ăn trên bàn vốn không nhiều, bị hai người chén sạch.
Vệ Liễm một giọt rượu cũng không dính nên rất tỉnh táo. Y nhìn cái đĩa không, khẽ cười nói: "Bệ hạ vốn cực kì kén chọn, hôm nay món ăn lại nấu đơn giản mà vẫn nuốt được, chẳng lẽ trước kia bệ hạ giả vờ?"
"Sao phải giả vờ? Thứ khó ăn hơn cô cũng nuốt qua rồi, chỉ vì không có lựa chọn khác thôi." Cơ Việt lắc lắc chén rượu, thản nhiên đến bất ngờ: "Nếu có thể chọn cuộc sống thảnh thơi ung dung, thì ai tình nguyện chịu khổ ải chứ?"
Vệ Liễm rất tán thành.
Bản thân y là ví dụ tốt nhất.
Rượu vào lời ra, có lẽ hiếm gặp người thuận mắt, Cơ Việt chợt muốn hỏi một điều mình thắc mắc đã lâu.
"Bà ấy sẽ không trở lại thật sao?" Cơ Việt khẽ hỏi.
Vệ Liễm biết hắn đang hỏi ai, y đáp: "Bệ hạ biết rõ câu trả lời hơn thần."
Tần vương không phải kẻ trốn tránh hiện thực, cho nên mới dễ dàng nhường cho y bộ bát đũa kia.
Hắn luôn biết, người đã mất sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa, chỉ vì hắn chẳng nỡ buông bỏ ký ức kia thôi.
"Cô không tin trên đời này có ma quỷ hay thần thánh." Cơ Việt cười khẽ: "Nghe đồn trong lãnh cung xuất hiện ma, nên cô có ý nghĩ hoang đường, nếu hồn phách mẫu phi vẫn còn thì chắc hẳn rất cô đơn, bởi nghe nói người chết oan sẽ chỉ luẩn quẩn ở nơi mình chết. Cô sợ bà ấy lẻ loi, nên thường xuyên đến đây thăm."
"Cô đã mời cao nhân siêu độ cho bà ấy, nếu quả thực có quỷ hồn trên đời, cô hy vọng bà ấy đừng ở lại nhân gian nữa. Kiếp này bị người kia phụ lòng, cuộc đời đau khổ, kiếp sau phải đầu thai vào nơi thật tốt mới được."
Vệ Liễm bình tĩnh nói: "Thái hậu nương nương phúc sánh ngang trời, kiếp sau nhất định sẽ bình an vui vẻ."
Vân Cơ đã sớm được Tần vương truy phong là Thái hậu, nên Vệ Liễm xưng hô như vậy.
"Thuở nhỏ cô sống trong lãnh cung, khi ấy bụng đói toàn vớ gì ăn nấy." Cơ Việt che mắt, giọng bình tĩnh như kể chuyện của kẻ khác: "Cung nhân thường xuyên quên đưa cơm nước, mẫu phi liền đào rêu xanh trong rãnh nước để ăn, cô từng uống tuyết tan, uống cả máu mẫu phi. Mùi vị đó thực sự khó nuốt, tuyết nhìn sạch sẽ nhưng bên trong lại che giấu sự dơ bẩn, xấu xa hệt tâm tư con người vậy."
Điều này, hắn chưa từng nói với Lý Phúc Toàn.
Bởi Lý Phúc Toàn sẽ không thể hiểu hết quá khứ đau đớn của một vị quân vương, còn Vệ Liễm nhất định sẽ hiểu.
Vệ Liễm trưởng thành từng trải, có cùng cảnh ngộ với hắn.
Vệ Liễm lẳng lặng nghe, tay chậm rãi rót cho mình chén rượu.
Cơ Việt lập tức cảnh giác: "Không cho phép uống!"
Vệ Liễm nói: "Thần không uống, chỉ rót đầy rượu cho có bầu không khí nghe kể chuyện xưa mà thôi."
Cơ Việt: "..."
Cơ Việt: "Cô không kể nữa."
Vệ Liễm nhíu mày: "Đừng mà, thần đã chuẩn bị tốt mọi điều kiện để nghe rồi này."
Cơ Việt cười lạnh: "Vậy phải chuẩn bị một đĩa hạt dưa mới đúng chứ."
Mắt Vệ Liễm sáng lên: "Có không?"
Cơ Việt nghiến răng: "Không có!"
Vệ Liễm nhìn hắn, thản nhiên nói: "Có qua có lại, thần cũng kể cho bệ hạ nghe chuyện xưa của thần."
"Khi thần lên bốn tuổi, từng uống một loại sữa bò. Ở trong cung không có ai chăm sóc, lúc ấy thần rất khát, bỗng nhìn thấy một xe gỗ chở cả thùng sữa, bèn lén lút múc một ít để uống. Thần đã nghĩ, cả đời chưa bao giờ được uống thứ ngon lành đến thế."
"Sau đó thần mới biết, sữa bò kia để dành cho sủng phi của phụ vương tắm rửa."
"Thói đời thực thú vị, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra." Vệ Liễm thì thầm, phảng phất như đang kể một câu chuyện cười, nhưng lời nói khiến người