Hậu quả của việc đêm giao thừa không chịu về nghỉ ngơi cứ lang thang bên ngoài là: Vệ Liễm bị ốm.
Sáng sớm, Vệ Liễm tỉnh dậy, hắt hơi, cảm giác không ổn.
Mời thái y đến khám, quả nhiên y bị cảm lạnh.
Dáng vẻ của y trông rất mong manh yếu đuối, đêm khuya lại lăn lộn trong tuyết, rồi leo lên lầu cao đón gió lạnh, không nhiễm bệnh mới lạ.
Nằm trong dự đoán của Vệ Liễm.
Bắt mạch cho y vẫn là vị thầy thuốc lần trước, khi ấy Vệ Liễm bị Tần vương phạt quỳ trong tuyết, đầu gối tím bầm, sốt cao không lùi, mới cho mời ông đến khám.
Thái y họ Vương, công tác ở Thái y viện hơn ba mươi năm, rất tài giỏi, được mọi người kính trọng.
Ông kê đơn thuốc cho Vệ Liễm rồi cẩn thận dặn dò vài câu, vô cùng chu đáo.
Vệ Liễm nghiêm túc nghe, sau đó gật đầu: "Làm phiền rồi, đa tạ Thái y! Trường Thọ, tiễn khách."
Vương thái y nhìn mỹ nam tử mảnh mai yếu ớt nằm trên giường bệnh, nhấc hòm thuốc, định nói gì đó lại thôi.
Vệ Liễm vô cùng nhạy bén, y hỏi: "Thái y còn có điều gì cần dặn dò?"
Vương thái y cẩn thận đáp: "Công tử cho người hầu lui có được không?"
Ánh mắt Vệ Liễm hơi sâu, y bảo cung nhân trong điện đi ra ngoài.
Y muốn biết Vương thái y định làm gì.
Bàn về y thuật, Vệ Liễm chính là thần y, biết rõ bản thân mình không ủ bệnh, vậy chẳng biết có chuyện gì mà khiến lão thái y phải cho người lui ra ngoài hết đây?
Vương thái y thấy người hầu đi hết, mới mở hòm thuốc bí mật, lấy ra một cái hộp gỗ và vài lọ thuốc.
"Nếu thân thể công tử không khỏe thì bôi thuốc mỡ lên, sẽ tốt hơn rất nhiều." Vương thái y nói.
Vệ Liễm không hiểu: "Trên người ta đâu có vết thương nào."
Chỗ máu ứ đọng bầm tím đã sớm hoàn hảo như lúc ban đầu nhờ tác dụng kỳ diệu của Ngọc dung cao.
Vệ Liễm chẳng biết chỗ nào cần phải bôi thuốc mỡ.
Vương thái y ho nhẹ: "Thuốc này để bôi lên chỗ kín của công tử."
Vệ Liễm bàng hoàng.
Chỗ nào???
Vệ Liễm nghi ngờ mình nghe nhầm, hoặc hiểu sai.
Y bình tĩnh hỏi: "Ngài vừa nói gì?"
Vương thái y nghiêm túc: "Công tử đừng ngại, thuốc mỡ này giúp ngài giảm bớt đau đớn ở nơi không khỏe kia."
Vệ Liễm: "..."
Vẻ mặt y quỷ dị nhìn lão thái y hơn năm mươi tuổi, tóc mai đã điểm bạc.
Một lúc lâu, y mới khàn giọng hỏi: "Là... bệ hạ dặn ngài đưa tới sao?"
Tuy nói diễn kịch phải diễn cả bộ, nhưng Tần vương đâu phải diễn nhập tâm tới mức này chứ?
Không ngờ Vương thái y lắc đầu, nặng nề đáp: "Lão thần nghe nói bệ hạ ngưỡng mộ công tử, hàng đêm mây mưa. Bệ hạ trẻ tuổi mạnh mẽ, tinh lực tràn đầy, là chuyện rất bình thường, mong công tử chớ trách."
Gương mặt Vệ Liễm nổi ráng hồng, không phải giả vờ.
Y có thể trêu chọc Tần vương mặt không biến sắc, nhưng bị một bậc cha chú nghiêm khắc dặn dò thế này... thực ngoài dự tính.
"Được bệ hạ thị tẩm là phúc phận của ta, Vệ Liễm đâu dám trách móc." Giọng y rất khẽ: "Sao Thái y lại nói vậy?"
"Bệ hạ còn trẻ, chắc chưa biết quan hệ nam tử vốn không theo lẽ thường, làm trái hòa hợp âm dương nam nữ. Thỉnh thoảng thì được, chứ nếu ngày nào cũng sủng hạnh, sẽ gây tổn hại rất lớn cho cơ thể." Vương thái y vừa nghiêm túc, vừa thương hại: "Công tử phải hầu hạ hàng đêm, nhưng xưa nay chẳng thấy bệ hạ lấy thuốc điều dưỡng bao giờ, hẳn công tử rất khó chịu phải không?"
Vệ Liễm im lặng.
Cơ Việt không lấy thuốc, vì hai người bọn họ vốn thuần khiết trong sáng.
Vương thái y thấy Vệ Liễm trầm mặc thì tưởng y ngầm thừa nhận, bèn an ủi: "Công tử cứ nói đừng ngại, là một thầy thuốc, lão thần không đành lòng để công tử tiếp tục chịu khổ."
Lần trước trị liệu cho Vệ Liễm, Vương thái y rất thông cảm cho hoàn cảnh của y. Ông cả đời hành nghề chữa bệnh cứu người, rất tốt bụng, tuổi tác Vệ Liễm lại xấp xỉ tuổi đứa cháu, nên càng khiến Vương thái y thương xót.
Cùng tuổi, mà cháu ông chẳng phải lo nghĩ gì, chỉ việc yên tâm chong đèn đọc sách. Còn Vệ Liễm một thân một mình nơi đất khách quê người, chịu nhiều cực khổ, tình thương của Vương thái y nhiều tới mức sắp tràn ra ngoài.
Những ngày qua nghe nói bệ hạ cực kỳ sủng ái Liễm công tử, nhưng Vương thái y trước sau vẫn nhớ tới ngày thanh niên bị bệ hạ phạt đến thương tích chồng chất. Gần vua như gần cọp, bề ngoài ân sủng cao quý hãnh diện, ai biết bên trong có bao nhiêu tủi nhục xót xa.
Vương thái y đã hơn năm mươi, là người chính trực nhưng có hơi cổ hủ nguyên tắc, cực kỳ xem thường nam phong, hay kêu ca thói đời thay đổi. Vệ Liễm nhận sủng ái, trong mắt kẻ khác là nở mày nở mặt, còn với Vương thái y thì đó là ngày ngày chịu nhục, khiến ông than thở không thôi. Lại nói, nếu bệ hạ thật sự yêu Liễm công tử, sao lại chẳng biết quan tâm chăm sóc thân thể y như thế, không cho người ta nghỉ ngơi thì thôi đi, ngay cả thuốc cũng chả chịu cho dùng. Liễm công tử đáng thương, chịu khổ không dám nói, cực kỳ bi thảm.
Tiếc rằng thân là thần tử, Vương thái y không thể can thiệp vào hành vi của bậc quân vương.
Việc duy nhất ông có thể làm là lén đưa cho Vệ Liễm ít thuốc mỡ, để cơ thể y dễ chịu hơn.
...
Cuối cùng Vệ Liễm lên tiếng: "Ngài hiểu lầm rồi, ta đâu có…" thật sự thân thể y không sao.
Vương thái y giật mình: "Lẽ nào bệ hạ mới là người nằm dưới?"
Khả năng này khiến ông sởn cả tóc gáy, không khỏi suy nghĩ sâu xa… Liễm công tử tuy mảnh mai gầy yếu, chẳng giống người nằm trên, nhưng bệ hạ cũng thuộc dạng mỹ nam khuynh thành, chỉ có danh tiếng hơi hung ác mà thôi. Lúc lăn giường ai trên ai dưới, thật khó đoán...
Ông lẩm bẩm: "Nếu bệ hạ nằm dưới, thì không tiện lấy thuốc mỡ cũng phải, để thần đưa cho bệ hạ vậy..."
Vệ Liễm: "..." Dám đưa thì ông chết chắc.
Vì bảo vệ mạng sống của Vương thái y, Vệ Liễm bất chấp, đơn giản nhận lấy: "Đừng, ta là người, nằm, dưới... Ngài cứ nói cách sử dụng cho ta đi."
Vương thái y như trút được gánh nặng: "Vậy thì ổn rồi."
"Thuốc này bôi vào buổi sáng và buổi tối, giúp tiêu sưng giảm đau, dùng rồi thì lúc ấy sẽ không khó chịu như trước." Vương thái y nói tiếp: "À, còn thứ này nữa."
Vệ Liễm nhìn cái hộp gỗ, chợt có dự cảm xấu.
Bây giờ Vương thái y đưa ra bất cứ thứ gì cũng khiến y cực kỳ sợ hãi.
Y hỏi: "Đây là gì?"
Vương thái y đáp: "Ngọc thế."*
(Ngọc thế: con trym giả làm bằng ngọc =)))
Vệ Liễm: "?"
???
???????
Bao nhiêu dấu hỏi cũng không đủ để hình dung tâm trạng chấn động của Vệ Liễm vào khoảnh khắc này.
Từng đọc qua “Bí diễn đồ”, đương nhiên Vệ Liễm biết món đồ chơi này dùng để làm gì.
Vì sao Thái y viện lại có nhiều thứ kỳ quái như vậy?
Vệ Liễm được mở mang tầm mắt: "Thứ này... ta thấy không cần thiết đâu." Y nên nói y có Tần vương đã đủ rồi không?
Khoan đã, không, “có Tần vương đã đủ rồi” là sao? Y không cần thứ gì hết!
Vương thái y nghiêm túc: "Công tử đừng coi thường vật này, lần sau bệ hạ triệu ngài vào thị tẩm, ngài cứ đặt vật này vào bên trong để mở rộng trước, lúc bệ hạ tiến vào sẽ không thấy đau nữa."
Vệ Liễm oan ức và xấu hổ muốn chết, mặt đỏ tới mang tai.
Tại sao một Thái y lại hiểu rõ cách dùng như vậy! Mà hiểu thì thôi đi, lại còn nói hết ra làm gì chứ!
"... Ta biết rồi." Vệ Liễm khẽ đáp: "Đa tạ thái