Chương 02: Xuất giá
Nửa khắc đồng hồ sau Hứa Di Nương mới đến, nàng đang cùng Minh Di Nương – mẫu thân của Nhị cô nương đánh bài, nghe nói Đào thị tìm nên vội vàng đến đây.
Đào thị lạnh nhạt nói đến chuyện để Bảo Ninh gả thay: ". . . Đến lúc đó ta sẽ nói, Tứ cô nương bị bệnh, trong thời gian ngắn không có cách nào xuất giá, sợ làm trễ nải tuổi tác của Tứ Hoàng tử, nên để Ngũ cô nương gả thay. Mấy ngày nữa, ta sẽ nhận Bảo Ninh làm con thừa tự, vậy thì nàng cũng là đích nữ, ca ca ta cũng sẽ nói thêm vào, Thánh thượng sẽ cho phép. Ngược lại là tiện nghi hai mẹ con nhà ngươi, được làm Hoàng tử phi thì các ngươi chắc cũng vô cùng đắc ý."
Hứa Di Nương nghe một hơi, suýt nữa ngất đi: "Tỷ nói thật dễ nghe, sao tỷ không gả nữ nhi cho tên tàn phế đó! Tỷ muốn hủy cả một đời của Bảo Ninh!"
"Di Nương, đừng nói nữa." Hứa thị quá kích động, Bảo Ninh sợ nàng không lựa lời sẽ gây ra họa, vội vàng tạm biệt rồi lôi kéo nàng trở về viện tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa vào phòng, Hứa thị nhịn không được chảy nước mắt, nhào lên trên giường khóc to: "Con của ta, là Di Nương vô dụng, mới khiến cho con chịu uất ức như vậy, Bảo Ninh của ta sao có thể đến một nơi. . ."
Hứa thị là nữ nhân ôn nhu, luôn luôn đoan trang nhã nhặn, Bảo Ninh cũng là lần đầu tiên thấy nàng thất thố như vậy.
Nhìn dáng vẻ của Di Nương khiến trong lòng Bảo Ninh cũng ê ẩm, nàng bước đến ngồi bên cạnh Hứa thị, trấn an nói: "Di Nương, người cũng đừng quá khó chịu, con cảm thấy, đây cũng không phải là chuyện xấu."
"Chuyện này còn không phải chuyện xấu sao?" Hứa thị khiếp sợ ngồi xuống: "Con của ta, con có phải còn không biết tên Bùi Nguyên kia có tính tình thế nào đúng không?"
Bảo Ninh nhớ lại trước đây đã từng nghe người làm trong phủ nói vài câu về hắn: "Âm hiểm xảo trá, ăn chơi trác táng, thủ đoạn độc ác, thanh danh xấu xa."
Hứa thị gật gật đầu: "Không chỉ chừng này, bây giờ hắn đang bị đại tội mưu phản, Thánh thượng làm sao lại tha thứ cho hắn chứ? Nể tình mẫu thân đã chết của hắn mới không có trị tội, nhưng sống như vậy chẳng khác nào đã chết, nằm lì ở trên giường, người không ra người quỷ không ra quỷ, lại còn một bụng xấu xa. . ."
Hứa thị nghĩ tới đây, vừa khóc: "Bảo Ninh số khổ của ta!"
Bảo Ninh thở dài một tiếng, ôm lấy bờ vai của Hứa thị, thấp giọng nói: "Di Nương, nhưng con cảm thấy như vậy rất tốt."
Hứa thị nghẹn ngào hỏi: "Tốt chỗ nào?"
Bảo Ninh nói: "Chí ít Tứ Hoàng tử không cưới vợ nạp thiếp nữa, trong phủ hắn cũng chỉ có một mình con, không còn những người khác, vô cùng thanh tịnh. Hắn có thế nào cũng là nhi tử của Thánh thượng, bị tội thì cũng bị xử phạt, nhưng nhất định sẽ không thật sự giết hắn. Hơn nữa, Tứ Hoàng tử đều đã thành ra như vậy, cũng không có uy hiếp đối với hoàng vị, đoán chừng cũng không có người khác muốn đến hại hắn. Kể từ đó, cuộc sống thanh tịnh hơn nữa, tốt biết bao nhiêu."
Hứa thị dở khóc dở cười: "Thanh tịnh thì đúng là thanh tịnh, nhưng hạnh phúc cả đời con cũng không còn!"
"Hạnh phúc là gì?" Bảo Ninh buông thõng ngón tay của mình: "Giống đại tỷ gả cho Sùng Viễn Hầu thế tử, mỗi ngày đều tranh giành đấu đá cũng tính là hạnh phúc sao. Hay là giống Nhị tỷ không ngừng sinh con, hết đứa này đến đứa khác, chỉ để phu quân nhìn mình nhiều thêm một chút mới tính là hạnh phúc. Con đều không cần, con chỉ muốn có một cuộc sống bình lặng, con không muốn hại ai, hy vọng người khác cũng đừng hại con. Gả cho Tứ Hoàng tử cũng rất tốt."
Hứa thị nhất thời nghẹn lời, cũng không biết phản bác như thế nào.
Bảo Ninh lại nói: "Hơn nữa theo tính tình của chủ mẫu, chúng ta không đồng ý thì sao, nàng sẽ không dừng tay, phụ thân cũng không giúp được chúng ta."
Hứa thị biết nàng nói có lý, thở dài một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Im lặng hồi lâu, Hứa thị nghĩ đến cái gì, chợt nhíu lông mày: "Quý Uẩn còn không biết việc này, chờ nó trở về, còn không phải náo cho lật trời."
. . .
Quý Uẩn trở về lúc chạng vạng tối, như dự đoán quả thật nổi trận lôi đình, muốn chạy đến viện tử của Đào thị tìm bà ta lý luận, bị Bảo Ninh sống chết kéo lại mới không có chạy thoát.
Trong lòng Quý Uẩn tức giận lại không chỗ nói, ôm tay ngồi xổm trên mặt đất, đỏ cả vành mắt: "Đều là đệ vô dụng, ca ca Đào thị là đại tướng quân Nhị phẩm, nàng ta mới có thể hoành hành bá đạo như thế, nếu sau này đệ cũng làm đại tướng quân, tỷ tỷ của đệ sẽ không bị người khác bắt nạt."
Bảo Ninh có chút buồn cười: "Đệ mới mười hai tuổi, ca ca của nàng ta cũng sắp bốn mươi tuổi, có gì đâu để so sánh."
Quý Uẩn mười hai tuổi, lại là con trai độc nhất của phủ Quốc Công, mặc dù Đào thị không thích hắn nhưng bình thường cũng không dám trách móc nặng nề, vẫn luôn nuông chiều. Bảo Ninh chưa từng thấy hắn khóc, đột nhiên trông thấy Quý Uẩn như vậy nên trong lòng rất khó chịu.
Bảo Ninh dỗ dành hắn: "Được rồi, chờ sau này đệ phát đạt, tỷ tỷ sẽ hòa ly với Tứ Hoàng tử, đệ đón tỷ tỷ có được không?"
Quý Uẩn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: "Thật chứ?"
Bảo Ninh gật đầu.
Quý Uẩn quả thật được an ủi, nắm chặt tay Bảo Ninh, kiên định nói: "Tỷ tỷ yên tâm, sau này đệ nhất định càng chăm chỉ đọc sách, luyện võ, sớm ngày mang tỷ rời khỏi nơi đó!"
Bảo Ninh cười lên, xoa tóc của hắn.
. . .
Lại qua ba ngày, thiếu phủ giám đưa sính lễ tới.
Bùi Nguyên mưu phản, cấu kết với Thái tử Bùi Triệt muốn cướp ngai vàng, may mắn được Tam Hoàng tử Bùi Tiêu kịp thời phát hiện, mới không có tạo thành sai lầm lớn.
Thánh thượng giận tím mặt, lúc này hạ lệnh tống hai người vào lao ngục, phế đi tước vị của Thái tử, hết mùa thu sẽ xử trảm. Nhưng sau đó Bùi Triệt bỗng nhiên bệnh nặng trong ngục, sau khi ra khỏi ngục để tĩnh dưỡng thì mới mấy ngày liền mất tích, Bùi Nguyên cũng tổn thương thân thể, thành một kẻ tàn tật. Hai đứa con trai đều xảy ra chuyện như vậy, Thánh thượng lớn tuổi, vừa tức vừa lo lắng, bệnh nặng một trận. Sau đó có lẽ là nghĩ thông suốt rất nhiều, không có truy cứu sai lầm của Bùi Nguyên, nên thả hắn ra.
Nói dễ nghe thì Bùi Nguyên là Tứ Hoàng tử bị thất sủng, nói không dễ nghe chút thì hắn chính là nhi tử bị Thánh thượng từ bỏ, để hắn tự sinh tự diệt.
Bảo Ninh đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng sính lễ rất ít ỏi, nhưng sau khi nhìn thấy thật sự