Chương 03: Căn phòng rách nát
Không ai dìu nên tự Bảo Ninh xuống xe.
Cho dù đã sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng vẫn kinh hãi.
Một viện tử không lớn trong trong rừng cây hoang vu, cổng làm bằng hàng rào, lung la lung lay, cảm giác gió thổi một chút sẽ đổ sập. Phòng ở là hai gian nhà tranh thấp bé, giữa mùa đông lạnh mà hở tứ phía. Mấy ngày trước tuyết rơi xuống, cho nên bây giờ tuyết trong viện còn chưa tan hết, một nửa nước một nửa tuyết và những vũng bùn dơ bẩn.
Nơi đây không giống như là nơi ở của Hoàng tử, ngược lại giống như là một viện tử rách nát bị bỏ hoang thật lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh quay đầu nhìn chung quanh một chút, đừng nói là thôn trang, ngay cả một người hàng xóm đều không có, khắp nơi đều là những cây trụi lá, chỉ có chỗ xe ngựa lái tới có một con đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu nhìn không thấy cuối cùng.
Nơi này, một người bình thường người sống sờ sờ cũng khó mà sinh hoạt, huống chi Tứ Hoàng tử đi lại bất tiện?
Đều nói những người trong Thiếu Phủ Giám sẽ đối xử dựa trên thân phận, hiện tại xem ra là thật. Lúc trước khi Bùi Nguyên chưa thất thế, từng kẻ từng kẻ tới nịnh bợ, dâng lên đồ tốt nhất, bây giờ ngay cả một căn nhà ra hình cũng không chịu cho.
Bảo Ninh đang nghĩ ngợi, cửa hàng rào bỗng nhiên mở ra, một nha hoàn trang điểm tỉ mỉ đi ra, đánh giá Bảo Ninh một chút, hỏi xa phu nói: "Đây chính là Tứ Hoàng tử phi?"
Xa phu nhẹ gật đầu, cười nói: "Thúy Phù, lần này ngươi vui không? Không cần ở lại chỗ quỷ quái này, có người tới làm thay ngươi rồi."
Thúy Phù xoa xoa tay, hé miệng nói: "Đúng rồi, đợi thêm hai ngày nữa chắc ta đều muốn điên rồi. Đừng nói nơi này ăn không đủ no ở không ấm, chính là tính tình xấu xa của tên Tứ Hoàng tử kia..."
Nói phân nửa, Thúy Phù rốt cục nhớ tới gặp Tứ Hoàng tử phi phải hành lễ.
Nàng ta nuốt lại nửa câu nói sau, cuối người hành lễ, ngắm Bảo Ninh một chút, lắc đầu nói: "Dung mạo thật là xinh đẹp, đáng tiếc, gả cho tên tàn phế."
Mã phu ngáp một cái, lần nữa ngồi lên xe, ngoắc ngoắc nói: "Đừng nói nữa, mau lên đây, thừa dịp trước khi trời tối còn có thể trở lại kinh thành."
Thúy Phù "ai" một tiếng, ngay cả câu chào biệt với Bảo Ninh đều không có, một bước chui vào trong kiệu.
Đánh một roi, con ngựa ngửa đầu hí vang một tiếng, mang theo mã phu và nha hoàn tên Thúy Phù kia chạy lộc cộc rời khỏi viện tử.
"..." Bảo Ninh đứng tại chỗ nhìn cái bóng xe ngựa đi xa, mấp máy môi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Hai người kia chẳng hề coi nàng ra gì, đừng nói là Tứ Hoàng tử phi, trong mắt bọn hắn, có lẽ ngay cả chủ tử cũng đều không phải, chỉ là tân nương tử không may bị gả tới chịu khổ, ước gì cách xa nàng ra.
Thôi, dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Bảo Ninh thở dài, giật khăn tân nương xuống cầm trên tay, lại cúi người kéo ống quần lên, từng bước đi vào viện tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng nàng nghĩ, đợi chút nữa đổi y phục xong, nhanh nhảu quét tước viện tử cho sạch sẽ, bằng không nếu trượt chân ngã thì không biết phải làm sao.
Viện tử không lớn, xa khoảng mấy chục bước, rất nhanh đã đến cổng nhà tranh.
Hai gian phòng liền nhau, hình như giống nhau như đúc, chỉ là trong đó có một gian, giấy dán cửa sổ bị rách một lỗ, gió lạnh thổi qua lỗ nhỏ khiến cánh cửa rung lắc, giống như sắp thổi bay cánh cửa sổ ấy. Một gian khác nhìn tốt hơn một chút chút, chí ít cửa sổ rất hoàn chỉnh.
Bùi Nguyên ở phòng nào?
Bảo Ninh ngẫm nghĩ rồi đi về trước một bước, chuẩn bị nhìn xuyên lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ.
Trên vách tường có một cây chổi, nàng không chú ý, nên không cẩn thận đụng nó ngã trên mặt đất phát ra một tiếng "bịch".
Trong phòng nhanh chóng truyền ra âm thanh khàn khàn quát lớn: "Ai?"
Bảo Ninh há miệng: "Ta là..."
Bảo Ninh vừa mới nói một chữ, Bùi Nguyên cầm cái chén đầu giường đập tới: "Cút!"
Bảo Ninh nghe thấy tiếng xé gió, vô thức bước sang bên cạnh một bước, trơ mắt nhìn cái chén đập rách giấy dán cửa sổ, lướt qua trước chóp mũi nàng một tấc, thành công rơi xuống đống tuyết theo hình vòng cung.
Bảo Ninh ngốc tại chỗ.
Trong phòng không có âm thanh nữa.
Qua một hồi lâu, Bảo Ninh rốt cục lấy dũng khí, liếc mắt qua cái lỗ trên cửa sổ, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng, phòng bị và chán ghét của Bùi Nguyên.
"Còn không lăn đi, có tin lão tử một chưởng giết chết ngươi không?"
Bảo Ninh bị dọa đến rụt cổ.
Nàng đã làm tốt chuẩn bị sẽ gả cho một người tàn phế, cũng biết tính tình Bùi Nguyên luôn luôn không tốt, nhưng thực sự không nghĩ tới hắn ác liệt như vậy. Xem ra những cái lỗ trên cửa sổ có lẽ do hắn dùng đồ vật gì đó ném rách.
Trách không được lúc Thúy Phù rời đi vẻ mặt như được đại xá.
Bảo Ninh ngẩng đầu nhìn sắc trời, chắc khoảng giờ mùi, buổi sáng nàng chỉ ăn nửa cái bánh bao, đã sớm đói gần chết.
Không bằng đi nấu cơm trước. Bùi Nguyên có hung dữ đi nữa cũng nên ăn cơm, đợi đến lúc đưa cơm sẽ nói chuyện với hắn một phen, có lẽ sự phản kháng của hắn sẽ bớt đi.
Nhưng là, phòng bếp ở nơi nào?
Bảo Ninh đứng tại chỗ những quanh một vòng, thực sự không thấy được thứ nào giống như phòng bếp, trong viện tử trống rỗng chỉ có hai cái nhà tranh, còn góc sân có một căn phòng rất thấp, hẳn là nhà xí. Viện tử này quá trống trải, gió lạnh thổi qua chẳng chút trở ngại, Bảo Ninh lạnh đến hắt hơi một cái, đi đến một gian phòng khác.
Nàng vốn cho rằng đây là gian phòng của Thúy Phù, không nghĩ lúc trở ra còn có một nơi khác.
Một nơi dài khoảng bảy bước, rộng tám bước, một nửa là giường đất, một nửa khác đúng là phòng bếp nhỏ giản dị!
Trong phòng không có gì ra dáng đồ