Chương 29: VIỆC NHÀ
Mặt trời chiếu qua ô cửa sổ nhỏ, bếp lò một mảng sáng ngời, trong nồi hầm canh cá trích đậu hũ, khói trắng lượn lờ. Mùi thơm hấp dẫn xông vào mũi.
Bảo Ninh ngồi cạnh bếp lò, A Hoàng đang nằm sấp bên chân, nàng cầm que gỗ chọc con đỉa trong lọ. Vừa mới làm cá xong, nàng lấy cái muỗng nhỏ chấm một ít máu cá, con đỉa mập mạp nghe mùi lú đầu ra, cái mông uốn éo hút sạch máu.
Trải qua một đêm, ăn hai lòng đỏ trứng, bụng nó dường như lớn ra, bây giờ Bảo Ninh thấy nó không còn rụt rè như trước, còn có tâm tình chơi đùa.
Đỉa ăn chưa no, ngẩng đầu lên há miệng, muốn ăn thêm.
Miệng nó giống cái mâm tròn, những chiếc răng bên trong như cái cưa, bao quanh hàm, Bảo Ninh lại nhỏ hai giọt máu vào, tựa như nhỏ vào bên trong một cái vạc lớn, chớp mắt là hết.
Bảo Ninh đau lòng nhìn máu cá không còn nhiều nữa, dỗ dành nó: "Ăn tiết kiệm chút, bữa sau cho ngươi thêm."
Nó không muốn, vẫn há miệng ra chờ, Bảo Ninh do dự một chút, xem thử còn trứng không, vẫn là cho nó hết. Đỉa thỏa mãn ngậm miệng, thân thể béo ú di chuyển chui vào bùn.
Bảo Ninh đóng nắp lại.
Lắng nghe, bên ngoài có tiếng ai đó đang chẻ củi.
Bảo Ninh ra ngoài ghé vào cửa xem thử, thấy được bóng lưng Bùi Nguyên. Hôm nay thời tiết tốt, hắn ở trần ngồi ở kia chẻ củi, cả người mồ hôi, bờ vai rắn chắc dưới ánh nắng sáng lên, như được thoa một lớp dầu.
Dây thắt lưng hơi chật và được thắt hơi xuống phía dưới, đai lưng bị lưng quần chặn lại, có thể nhìn thấy xương sống.
Cơ lưng theo động tác của hắn mà lên xuống, ẩn chứa sức mạnh.
Bảo Ninh nhớ tới lúc ở phòng Bùi Nguyên đã nói: "Nàng có thể tin tưởng ta, bất cứ lúc nào."
Nàng thật là một người dễ mềm lòng, Bùi Nguyên vừa nói thế, nàng liền cảm động, cảm thấy trong lòng chua chua ngọt ngọt, thế nhưng một lát sau bình tĩnh lại, nàng lại nghĩ tới chuyện khác.
Bùi Nguyên rốt cuộc đối xử với nàng tốt hay không? Bảo Ninh nói không nên lời.
Nếu nói là đối xử tốt thì cũng không có. Cái tính khí của hắn, làm người khác bị thương không phải một hai lần, bình thường cũng chẳng quan tâm nàng, khi vui thì nói đùa vài câu, khi không vui thì chả thèm để ý nàng.
Nhưng lúc gặp nguy hiểm, hắn sẽ bảo vệ nàng, nàng trước giờ chưa từng được ai bảo vệ như thế. Quý Uẩn còn nhỏ, không bảo vệ được nàng, phụ thân yếu thế, càng không bảo vệ được nàng, gặp được Bùi Nguyên thì khác.
Bảo Ninh nhớ lại, rốt cuộc dự tính ban đầu của nàng khi gả cho Bùi Nguyên là gì. Nàng hi vọng sống ở một nơi vắng vẻ để nàng có thể nuôi gà, trồng rau, trải qua cuộc sống bình yên.
Nhưng Bùi Nguyên hết lần này tới lần khác đưa nàng vào trong gió lốc. Sự yên tĩnh mà nàng mong đợi sớm bị đánh vỡ rồi. Nhưng nàng lại không có ý định rời đi.
Có lẽ ý thức trách nhiệm ẩn chứa trong lòng nàng đang thôi thúc.
Bảo Ninh cảm thấy, nếu nàng đã chấp nhận hôn sự này, chấp nhận Bùi Nguyên, vậy thì tốt hay xấu cũng phải chấp nhận, nàng sẽ bầu bạn với hắn, để hắn trở thành dáng vẻ mà hắn mong muốn. Nàng hi vọng hắn khỏe mạnh, vết thương trên chân mau lành, bọn họ nương tựa lẫn nhau, sống ngày tháng yên bình.
Khi đó, nàng chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi hắn điều gì, cũng không nghĩ tới một ngày nào đó, Bùi Nguyên sẽ trở thành người mà nàng tin tưởng để dựa dẫm. Tựa như Di Nương và Quý Uẩn, nàng vô cùng tin tưởng, bọn họ sẽ luôn luôn đối tốt với nàng, vĩnh viễn đứng về phía nàng.
Nhưng bây giờ, nàng lại nổi lòng tham, nàng hi vọng Bùi Nguyên cũng đối xử với nàng tốt như thế.
Bảo Ninh luôn muốn sống tỉnh táo, bây giờ lại càng ngày càng hồ đồ. Nàng không biết phải làm sao.
Ánh mắt Bảo Ninh bị đàn gà con trong sân chạy tới chạy lui hấp dẫn. Một con gà trống đang gặm đậu phộng, nó dùng cái mỏ nhọn, nhẹ nhàng đảo hai cái tách vỏ đậu phộng ra, nhưng lại không ăn, quạt cánh kêu khanh khách. Nháy mắt, bên trong chuồng gà, một con gà mái lông xám chui ra đến bên cạnh nó, thân mật dụi dụi đầu, ăn hết hai viên đậu phộng trên đất.
Bảo Ninh cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Nàng hâm mộ chúng quá. Cũng muốn ăn.
...
"Canh khét." Bùi Nguyên không biết đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, vuốt tóc nàng, nhíu mày nói: "Lại ngây người nghĩ gì đó."
Bảo Ninh giật mình, lúc này chóp mũi mới mơ hồ ngửi thấy mùi khét, cuống quít chạy vào trong.
A Hoàng vẫn nằm ở chỗ cũ lăn qua lăn lại, đuổi theo liếm cái đuôi của mình. Nó ngủ gà ngủ gật, chóp đuôi nhét vào bên trong bếp, cháy một nhúm lông, A Hoàng là giống chó cỏ phổ biến, lông màu vàng, chỉ có bốn cái móng vuốt nhỏ và chóp đuôi là màu trắng, hiện tại cái đuôi bị nướng khét, đen sì một mảnh.
Nó trông mong nhìn Bảo Ninh chằm chằm, ủy khuất vô cùng.
Bảo Ninh đau lòng, khom người ôm nó, dán mặt vào nó dỗ dành: "Không khóc không khóc, đợi chút nữa cho ngươi thêm một bát cơm." A Hoàng nghe thế liền vẫy đuôi.
"Đừng quá tốt với nó, nàng nuông chiều nó như thế, nó sẽ không phục nàng, chó có ý thức lãnh địa, lúc nó còn nhỏ nàng phải nói cho nó biết, nàng là chủ nhân của nó."
Bảo Ninh biết lời hắn nói có lý, nhưng lại không thích nghe, không trả lời hắn, thả a Hoàng xuống, đi rửa tay rồi xem nồi cá trích.
"Nghỉ một lát đi, qua một khắc nữa ăn cơm."
"Ta không mệt."
"Vẫn là nên dưỡng sức..." Bảo Ninh không quay đầu, múc một muỗng canh thử mặn nhạt : "Con đỉa kia sắp sinh, qua một tháng nữa, chúng ta có thể thử xem có thể dùng nó giải độc không."
Nàng dừng một chút, lạc quan nghĩ: "Nhất định có thể."
Bùi Nguyên đứng bên cạnh một tay vòng qua eo của nàng, thấp giọng nói: "Ngộ nhỡ không được thì sao?"
Bảo Ninh ngây người, một phần là do câu hỏi của hắn, một phần là vì cử chỉ thân mật này. Bùi Nguyên nghiêng người đứng đấy, tai nàng dựa vào bả vai hắn, có thể cảm nhận được nhiệt độ của người hắn.
Hắn không mặc áo...
Bảo Ninh cố gắng đè nén cảm xúc kì quái trong lòng,