Chương 30: BAN ĐÊM
Màn đêm buông xuống, gió lạnh nổi lên.
Bảo Ninh lùa gà vịt vào trong, khóa hàng rào, lại lấy thêm một ít cỏ khô cho Tái Phong rồi mới về phòng. A Hoàng đang ngồi xổm ở cửa đợi nàng.
Trong phòng sáng đèn, cách lớp giấy dán cửa sổ có thể trông thấy bóng dáng cao lớn ngồi đưa lưng về phía cửa sổ trong phòng, vùi đầu không biết đang làm gì.
Bảo Ninh đứng ở cửa, sắp xếp lại suy nghĩ rồi bước vào phòng.
Trên bàn có thắp ngọn đèn, Bùi Nguyên ngồi ở đó tô tô vẽ vẽ, nghe thấy bước chân nàng vào cũng không ngẩng đầu nói: "Về rồi."
Giọng hắn trầm ổn, khiến người ta có cảm giác an tâm. Một câu đơn giản như vậy, lại khiến người ta có cảm giác ấm lòng giữa trời đông buốt giá.
Bảo Ninh cong môi đáp một tiếng, quay người đóng cửa phòng.
Hôm nay nàng và hắn ở cùng nhau.
Một là bởi vì gian phòng kia vẫn chưa thu dọn xong, cửa sổ cũng hư nên không tiện ở, hai là bởi vì kẻ thù ở trong tối, không biết sẽ tập kích lúc nào, Bùi Nguyên không yên tâm để nàng ngủ một mình.
Hắn khăng khăng muốn chuyển vào. Bảo Ninh lại không có lý do cự tuyệt hắn.
Lúc ăn trưa nàng đã đồng ý với hắn sẽ cùng nhau chung sống thật tốt, bây giờ đuổi hắn ra thì thật không phải.
Chỉ là ban đêm hai người ở cùng một phòng, nàng có chút thẹn thùng.
Bảo Ninh không muốn lên giường ngay, nàng cứ đi tới đi lui trong phòng, hết lau cái này lại dọn cái khác, đến khi không còn chuyện gì để làm nữa, nàng lại đi xem con đỉa đang ăn ốc đồng.
Lúc chiều nàng và hắn đã cùng nhau vớt số ốc này lên, nhìn chúng vừa to vừa mập, Bảo Ninh lấy ra phần ngon nhất đút cho con đỉa ăn, còn lại ngày mai đem xào với ớt làm thành món ăn.
Nghĩ đến mùi vị đó, Bảo Ninh nhịn không được nuốt nước miếng.
Con đỉa kia thật biết ăn. Thân thể mập mạp của nó siết chặt con ốc, cái đầu với cái giác hút đẩy chiếc vỏ mỏng ra, di chuyển nhanh chóng vào bên trong vỏ ốc, sau đó nàng thấy một dòng máu nhàn nhạt trong cơ thể trong suốt của nó.
Bảo Ninh rùng mình, nghĩ tới thứ này nếu chui vào trong cơ thể Bùi Nguyên hẳn là đau lắm?
Bùi Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Bảo Ninh ôm gò má ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bình trước mặt. Hắn nhịn không được bảo nàng: "Sao còn chưa lên?"
Bảo Ninh lấy lại tinh thần, nàng kiễng chân nhẹ nhàng cất con đỉa vào trong hộc tủ, mới leo lên người ngồi cạnh Bùi Nguyên.
Phòng nhỏ, giường cũng nhỏ, Bùi Nguyên chân dài vai rộng, ngồi ở đó đã muốn chiếm nửa cái giường, Bảo Ninh không muốn đụng vào hắn, chỉ có thể co chân nép vào góc tường.
Nàng đi lên, A Hoàng cũng nhảy lên theo, nó chui vào lòng Bùi Nguyên nịnh nọt, ngửa đầu liếm cổ hắn, Bùi Nguyên ghét bỏ cảm giác bị nó liếm, xách nó lên ném đi chỗ khác.
A Hoàng không bỏ cuộc, lắc đầu vẫy đuôi tiếp tục cọ cọ hắn.
"Mày có thôi đi không?" Bùi Nguyên quẳng bút xuống, muốn mắng nó, Bảo Ninh thấy thế mau ôm nó lại: "Nó còn nhỏ, từ từ rồi dạy nó."
"Nàng cứ bao che nó đi." Bùi Nguyên nhíu mày: "Ta sớm muộn gì cũng đánh nó một trận!"
Hắn nói xong, liếc mắt nhìn chân nàng: "Cứ co chân như vậy, không khó chịu sao?"
Bảo Ninh còn chưa trả lời, Bùi Nguyên kéo cổ chân nàng qua giúp nàng duỗi thẳng chân, sau đó vén áo mình lên, vô cùng tự nhiên áp chân nàng vào bụng mình, tay trái ấn, tay phải cầm bút.
"Lần sau lên sớm một chút, cả ngày lau tới lau lui, lau đến tay chân lạnh cóng."
Da thịt chạm nhau, cảm giác ái muội này khiến ngón chân nàng đều cuộn lại, kỳ quái nói: "Không cần... Ta cuộn mình trong chăn là ấm lại ngay."
Bùi Nguyên cầm bút chấm mực, không nhìn nàng: "Trên tay của ta có vết thương, nếu nàng động đậy sẽ khiến vết thương rách ra, nàng xem mà làm."
Bảo Ninh nắm lông A Hoàng, rủ mắt xuống, rốt cuộc cũng không rút chân ra. Lòng bàn chân từ từ ấm lên. Nàng trộm nhìn Bùi Nguyên, trong mắt có chút vui mừng.
Bảo Ninh duỗi cánh tay, cầm công cụ hỗ trợ đi lại mới làm được một nửa đến tiếp tục mày mò.
Trong phòng yên tĩnh, A Hoàng đã ngủ, Bùi Nguyên viết chữ, nàng lấy vải quấn quanh ván gỗ, âm thanh sột soạt khiến cho đêm tối càng thêm tĩnh mịch. Cảm giác ấm áp hiếm có.
Bảo Ninh mải mê làm, không biết qua bao lâu. Chợt nghe Bùi Nguyên nói: "Mua về cho nàng một nha hoàn."
Hắn viết thư xong, cầm lên thổi một chút "Có thể hầu hạ nàng, nàng không cần bận đến tối mắt tối mũi, chỉ cần thoải mái hưởng thụ, không tốt sao?"
Bảo Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng lớn: "Ta không muốn!" Nàng không biết tại sao hắn lại nhớ tới việc này, nhưng nghĩ đến trong nhà có thêm người ngoài, nàng nghĩ thôi cũng cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa nha hoàn cũng là nữ.
Bảo Ninh biết mình bụng dạ hẹp hòi. Nàng ngồi thẳng dậy cau mày: "Ta không muốn có người vào phòng ta, đụng đến đồ của ta, ta không thích."
Bùi Nguyên ngạc nhiên trước phản ứng của nàng, vỗ vỗ bắp chân nàng trấn an: "Không muốn thì thôi. Tùy tiện nói một câu đùa nàng thôi, nàng không thích thì thôi vậy."
Bảo Ninh chậm rãi dựa vào tường. Nàng hơi kích động, nhưng vấn đề này chạm đến đáy lòng nàng, nhịn không được. Bảo Ninh hai tay đan vào nhau, móng tay gảy gảy lòng bàn tay.
Nàng rủ mắt, Bùi Nguyên không phát hiện sắc mặt khác thường của nàng.
Sự im lặng bị phá vỡ, Bùi Nguyên nói nhiều hơn, việc trong tay còn chưa làm xong, lại có thời gian đi đùa nàng: "Nếu ngày mai trời đẹp, ăn cơm xong ta đưa nàng ra ngoài cưỡi ngựa."
"Ta không dám." Bảo Ninh dịu giọng, "Tái Phong quá cao, ta sợ ngã xuống thì phải làm sao."
"Có ta ở đây, nó không dám làm gì nàng."
Bảo Ninh nói: "Ngày mai ta có chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Làm gì thế, có đưa ta theo cùng không?"
Bùi Nguyên vừa thu dọn đồ trên bàn sang một bên, vừa trò chuyện với nàng. Bảo Ninh ôm chặt đồ vật trong lòng, nghĩ tới sẽ cho hắn niềm vui bất ngờ, chỉ nói: "Có, ngày mai người sẽ biết."
"Còn làm ra vẻ huyền bí." Bùi Nguyên liếc nàng một cái, sắp xếp giấy bút xong: "Ta thổi đèn?"
"Đợi ta trải giường đã." Bảo Ninh đứng lên, nhanh nhẹn trải giường, gối đầu xếp vuông vức xong "Thổi đi."
Bùi Nguyên một hơi thổi tắt đèn.
Không phải lần đầu tiên nằm chung với nhua, nhưng là lần đầu hai người đều hoàn toàn tỉnh táo, Bảo Ninh có chút luống cuống. Nàng sờ mũi, nằm xuống sát vách tường cách Bùi Nguyên xa một chút. Trong bóng tối nhìn chằm chằm động tác của hắn.
"Ta không có ý định chạm nàng."