Bảo Ninh ngồi trêи giường, nhìn Bùi Nguyên chạy tới chạy lui nấu cơm.Vừa rồi nhất thời không khống chế nổi cảm xúc cãi nhau với hắn, lúc này bình tĩnh lại, nghĩ lại mấy giọt nước mắt vừa rồi, Bảo Ninh vừa xấu hổ vừa tức giận.Khi nãy chỉ lo trút giận nên không để ý, bao nhiêu nước mắt nước mũi đều dụi vào người hắn, cũng may hắn không chê, lấy vải khô tùy tiện lau lau, lại mặc y phục vào, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.Nàng đang ủy khuất điều gì? Nàng cũng không biết nữa, có thể hiếm khi được Bùi Nguyên đối xử dịu dàng, cho phép nàng càn rỡ, có thể bổ nhào vào lòng hắn khóc lớn một trận, bất chấp hậu quả.Kiểu nữ nhi cố tình gây sự thế này, Bảo Ninh trước kia sẽ không làm, đây cũng là lần đầu.Mặc dù quá trình này có hơi lúng túng, nhưng thật sự có hiệu quả.
Mối quan hệ giữa nàng và Bùi Nguyên dường như thân thiết hơn....Cửa sổ mở toang, một mùi thơm tràn vào, quyện với hương thơm thoang thoảng của hoa nhài.Thời tiết trở nên ấm áp, nàng mặc chiếc váy lụa, gió thổi làm nó tung bay theo gió, nàng đi chân đất, giẫm lên bộ lông mềm mại của A Hoàng.A Hoàng ngoan ngoãn nằm trêи đất, ánh nắng ấm áp chiếu vào nó, nó nhướng mí mắt lên ngủ gà ngủ gật.Bùi Nguyên khăng khăng muốn nấu cơm cho nàng.Bảo Ninh vốn không cho hắn nấu, hôm qua Bùi Nguyên đi bộ quá nhiều, tuy là có dụng cụ hỗ trợ đi lại, hắn có thể đi đứng được, nhưng ván gỗ cứng cọ vào da chắc chắn sẽ khó chịu, hôm qua lúc mở ván gỗ ra, trêи đùi hắn có mấy chỗ phồng rộp rớm máu, vết lớn nhất bằng móng tay.Bùi Nguyên tuy giỏi chịu đựng, nhưng hắn cũng không phải mình đồng da sắt, sao có thể không đau?"Cái nào là xì dầu, cái nào là giấm?" Bảo Ninh đang nghĩ ngợi, bị Bùi Nguyên gọi về.Tay hắn cầm hai cái bình nhỏ, mở nắp ra nheo mắt nhìn mặt trời: "Đều màu đen, làm sao phân biệt?""Người có thể ngửi thử." Nàng nóiBùi Nguyên ngạc nhiên nhìn nàng một cái, nhíu mày khen ngợi: "Ý kiến hay."Bảo Ninh cau mày, hối hận đã đồng ý để hắn nấu cơm, hắn quen sống an nhàn làm gì đụng qua chuyện bếp núc, e là ngay cả muối và đường cũng không phân biệt được, món ăn nấu ra có ăn được không đây?Quả nhiên, Bùi Nguyên lại hỏi: "Cái nào là muối?"Hắn nhìn hai cái hũ màu trắng, lông mày nhíu chặt: "Rõ ràng hoàn toàn giống nhau."Rút kinh nghiệm, lần này Bùi Nguyên thông minh ra, múc một ít đặt ở trêи mu bàn tay, vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍ: "Ta nếm một chút."Bảo Ninh nhìn hắn."Cái này có thể thấy phân biệt, đường dính vón lại thành từng cục, muối rất khô, ngươi lấy tay vê thử là biết.""Không chịu nói sớm." Bùi Nguyên ọe một tiếng nhổ ra "Đúng là mẹ nó mặn.""Bỏ đi..." Bảo Ninh xoay người mang giày : "Người ở bên cạnh nhìn ta làm là được.""Không cần, chỉ làm một bữa ăn thôi, khó như vậy sao?" Bùi Nguyên hừ lạnh một tiếng, tự tin cầm dao cắt cải trắng : "Những thứ này đều có thể tự học thành tài, ta lần đầu làm nên hơi bỡ ngỡ thôi, trước lạ sau quen, nàng cứ chờ xem, bảo đảm nàng sẽ ngạc nhiên."Bảo Ninh im lặng nhìn hắn nói khoác.Bùi Nguyên tiếp tục nói: "Không nói cái khác, chỉ nói về con dao này, gia bắt đầu chơi từ lúc nàng còn chưa biết đi, chặt cải trắng còn không phải dễ như trở bàn tay? Trước kia ở trong cung có thấy ngự trù làm qua cũng học được một ít, nàng cứ chờ xem, ta sẽ cho nàng xem thế nào là hảo đao pháp."Bảo Ninh nhìn hắn cầm bắp cải trắng lên ước lượng, bộ dạng háo hức muốn thử, trong lòng nàng khẽ run: "Người đừng làm loạn..."Tay trái Bùi Nguyên đặt cải trắng lên thớt, tay phải di chuyển một chút, dùng sức nhấc dao lên chặt mấy phát.Bảo Ninh kinh hãi nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", rồi một tiếng "Rầm", Bảo Ninh mở mắt ra, một nửa cải trắng và nửa tấm thớt đã lìa đời rơi xuống đất.Bảo Ninh đau lòng không thôi: "Tấm thớt bằng gỗ hoa lê của ta."Bùi Nguyên bĩu môi: "Không chắc chắn gì cả, ta làm một cái thớt bằng đá cho nàng.""Đừng gây rối nữa!" Bảo Ninh đi giày, giành lại con dao trong tay hắn, đẩy hắn qua một bên ngồi xuống : "Ta không có cái thớt thứ hai cho người phá đâu."A Hoàng bị tiếng vừa rồi làm giật mình tỉnh dậy, đuổi theo nửa bắp cải trắng trêи đất ɭϊếʍ láp, hai chân trước ôm lấy bắp cải lăn một vòng.Gà vịt bên ngoài nhìn thấy, cùng nhào lại góp vui giành giật bắp cải với nó.Phòng vốn đã nhỏ, bị làm đến bừa bộn rối tinh rối mù, Bảo Ninh nhìn dáng vẻ vô tội của Bùi Nguyên, muốn phê bình hắn lại không nói ra được."Ra ngoài chơi đi." Bùi Nguyên cầm quải trượng đẩy đẩy cái ʍôиɠ của A Hoàng : "Không thấy chủ nhân ngươi đang tức giận sao, còn phá nữa là cả đám không có gì ăn, đừng liên lụy đến gia."A Hoàng ngao kêu một tiếng, ủn cái ʍôиɠ về phía trước đẩy cải trắng lăn ra cửa, gà vịt cũng chạy theo, không bao lâu bên ngoài truyền đến mấy tiếng kêu thảm, gà bay chó nhảy.Bảo Ninh nhìn ra ngoài, A Hoàng đã bại trận, không cần cải trắng nữa cụp đuôi chạy trốn vào sân sau, nơi đó có một vườn dưa leo, dưới giàn dưa leo mát mẻ lại yên tĩnh, nó rất thích nơi đó, có lẽ chui vào đó an ủi tâm hồn rồi.Bùi Nguyên cầm cái bát, đứng bên cạnh nàng: "Ta giúp nàng đánh trứng."Bảo Ninh quay đầu nhìn hắn, chỉ chỉ cái hũ trong góc: "Trứng gà ở đằng đó."Nàng không muốn đả kϊƈɦ sự nhiệt tình nấu nướng của Bùi Nguyên, hắn đồng ý giúp đỡ là chuyện tốt, nàng thích bận rộn việc bếp núc, cũng thích Bùi Nguyên có thể bên cạnh nàng, bọn họ cùng nhau làm việc chăm chỉ, như vậy mới giống một gia đình.Điều kiện trước tiên là