Sau bữa cơm, nàng đi rải thóc cho gà vịt ăn, tranh thủ còn thời gian rảnh dỗi, Bảo Ninh đưa Bùi Nguyên ra vườn rau hóng mát.Vườn không lớn nhưng có rất nhiều loại rau xanh, phía đông nàng trồng hai luống hành lá, bên cạnh là cải trắng, rau hẹ và vài cây hồng nhỏ.
Phía tây là vườn dưa leo ưa thích của A HoàngVườn rau quay về phía bắc, khuất bóng mặt trời, không ấm áp bằng tiền viện, nhưng cũng không lạnh, gió thổi qua mát lạnh dễ chịu.Bảo Ninh cụp mắt sửa móng tay cho mình.Bùi Nguyên nằm trêи ghế, dưới cánh tay hắn là con chó lông vàng mềm mại, nó vểnh râu lên, hắn cầm lá cây cọ nhẹ vào mũi nó, A Hoàng tránh sang một bên vừa hắt hơi vừa trốn nhưng bị Bùi Nguyên giữ chặt, trốn không được, nó cúi đầu gầm nhẹ."Đừng làm rộn, đưa tay cho ta." Bảo Ninh dùng cùi chỏ huých vào cánh tay hắn, rồi xòe tay ra: "Ta giúp chàng cắt móng tay.""Cuối cùng đã đến lượt ta, ta đợi nàng mãi." Bùi Nguyên đặt tay trái lên lòng bàn tay nàng, dặn dò: "Dùng sức cắt, càng ngắn càng tốt, ta không thích móng tay dài."Bảo Ninh cầm cây kéo mở ra khép lại hai lần, mím môi cười: "Là chàng tự nói, đừng trách ta hung ác."Đuôi lông mày Bùi Nguyên nhướn lên: "Ta là hạng người như vậy sao? Nam tử hán đại trượng phu, một ngụm nước miếng một cái đinh."Hắn hất cằm nhìn A Hoàng: "Tiểu cẩu, mày nói xem đúng không?"A Hoàng không thích bị gọi bằng cái tên này, nó xoay ʍôиɠ không để ý tới hắn, Bùi Nguyên nắm chặt lông nó, hơi cong môi.Bảo Ninh cằm đầu ngón tay hắn: "Còn nói thổ ngữ, không biết học ở đâu."*Thổ ngữ: Tiếng nói riêng của từng vùng miền."Trong quân doanh, trước kia ta lên phía Bắc, lính ở trời nam biển bắc đều tụ họp, còn nói những lời khó nghe hơn thế này, ban đầu ta còn khinh thường, về sau quen rồi, cảm thấy nói như này rất thoải mái." Bùi Nguyên nghiêng đầu lảm nhảm cùng nàng: "Nàng thấy dễ chịu không?"Bảo Ninh làm nốt việc trêи tay, không có thời gian tán gẫu với hắn, phụ họa nói theo: "Dễ chịu, dễ chịu."Bùi Nguyên sờ mũi, không nói mấy lời nhàm chán nữa, ánh mắt nhìn ra vườn rau xanh Bảo Ninh trồng.
Ngày trước hắn chẳng mấy khi bước chân qua hậu viện, lúc mới đến hắn có nhìn qua, cỏ trong vườn mọc rất cao.
Bây giờ mảnh vườn có rau xanh sum suê, cảnh đẹp ý vui.
Ở một góc tường có đám cỏ dại không biết tên, nhìn chướng mắt.Bùi Nguyên hỏi: "Kia là cây gì, sao nàng không nhổ?""Quả, mùa thu mới ăn được." Bảo Ninh nhìn sang, thấp giọng phàn nàn: "Móng tay của chàng vừa cứng lại khó cắt, sau này chàng tự cắt đi."Bùi Nguyên tự bỏ qua nửa câu sau: "Quả gì, có tên không?""Gọi là nấm nương, lúc còn nhỏ nó chỉ là viên bi màu xanh, bóp nhân bên trong ra có thể làm thành còi, âm thanh không lớn nhưng thổi lên rất vang dội.
Khi chín nó có màu vàng cam như quả hồng, vừa chua lại ngọt." Bảo Ninh lại nói về móng tay hằn: "Sau này chàng thường xuyên ngâm nước nóng, móng mềm dễ cắt hơn."Nàng nắm chặt ngón tay Bùi Nguyên, dùng sức cắt một cái."Đau đau đau!" Bùi Nguyên bị đau rút tay về, nhìn kỹ không thấy máu chảy ra, hắn nghiêng đầu nắm vành tai Bảo Ninh: "Nàng ra tay thật tàn nhẫn."Mi mắt Bảo Ninh run lên: "Chính chàng nói..""Mạnh miệng?" Bùi Nguyên ném cây kéo của nàng xuống đất, một tay kéo nàng vào lòng, hai ngón tay bóp má nàng, môi Bảo Ninh cong lên, Bùi Nguyên híp mắt cười, nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng: "Còn dám nói?"* * *Khâu Minh Sơn vừa tới, tình cờ nhìn thấy cảnh này.Tiền viện không bóng người, gọi vài tiếng gọi nhưng không có ai trả lời, trong lòng lo sợ Bùi Nguyên xảy ra chuyện gì, hắn ta hậu viện tìm, thấy đôi phu thê trẻ đùa nhauKhâu Minh Sơn giật mình lúng túng, hắn định âm thầm đi ra nhưng bị A Hoàng phát hiện."Gâu!"Bùi Nguyên và Bảo Ninh đồng thời quay đầu.Bảo Ninh vừa sợ vừa thẹn, vội vàng rời khỏi đùi Bùi Nguyên, bất an vuốt váy rồi luống cuống đứng im.Mặt Bùi Nguyên trong nháy mắt chìm xuống, ánh mắt lóe sự phiền chán."Ta.." Khâu Minh Sơn há to miệng, ngón tay cầm vỏ kiếm mất tự nhiên rụt lại: "Ta đi ra ngoài trước, lúc nữa quay lại.""Không cần." Bùi Nguyên lãnh đạm nói: "Có chuyện gì nói luôn đi.""Cái này..
Được." Khâu Minh Sơn hơi do dự, nhưng Bùi Nguyên đã chịu nói chuyện với, hắn cảm thấy thỏa mãn, đi đến bên cạnh Bùi Nguyên, Bảo Ninh nhường chỗ cho hắn ngồi.Bùi Nguyên giới thiệu cho Bảo Ninh: "Hộ quốc Tướng quân Khâu Minh Sơn."Bảo Ninh cong môi cười mỉm, khụy gối chúc phúc."Phu nhân của ta, Quý Bảo Ninh."Bùi Nguyên giới thiệu câu này, Bảo Ninh nhìn rõ hai mắt Khâu Minh Sơn sáng rực lên, bàn tay hắn chà xát vào nhau, không khỏi thốt lên: "Cô nương tốt, cô nương tốt.."Hắn sờ túi mình, có chút câu nệ: "Ta đi gấp, không mang theo lễ gặp mặt, sau này đến bù cho con.
Bảo Ninh, con đứng trách ta lo nghĩ không chu toàn."Hắn lấy một miếng ngọc bội trong tay áo"Nếu con không chê.." Khâu Minh Sơn cười, đưa ngọc bội cho Bảo Ninh, "..
thì nhận."Hộ quốc đại Tướng quân trong truyền thuyết giết bao người, chinh chiến nơi sa trường hơn hai mươi năm, chiến công vô số, đối đầu với kẻ thù chưa bao giờ thua trận, là nhân vật vang danh hiển hách.
Bảo Ninh cho rằng hắn là người uy nghiêm, ăn nói thận trọng, toàn thân mang khí thế oai phong, nàng không nghĩ rằng là người hòa khí như thế, điều này khiến Bảo Ninh phải kinh ngạc.Ngọc bội này, nàng không biết có nên nhận hay, nàng nhìn Bùi Nguyên cầu cứu.
Mặt Bùi Nguyên không cảm xúc, hắn nhìn hoa văn trêи ngọc bội nhíu mày một cái, thay nàng đưa ra quyết định: "Đa tạ Tướng quân có thành ý, nhưng bảo vật nhà người truyền cho con dâu, Bảo Ninh không thể nhận.."Tâm tư bị vạch trần, Khâu Minh Sơn nắm tay thành quyền, giấu ngọc bội trong lòng bàn tay, nhìn Bảo Ninh cười: "Được rồi, lần sau bá phụ tìm lễ vật tốt hơn cho con."Hắn cười có chút miễn cưỡng.
Bảo Ninh cảm thấy bầu