Chương 04: Bùi Nguyên
Đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp, mày liễu, mắt hạnh, làn da trắng nõn như tuyết. Nhìn tuổi tác cũng không lớn, còn chưa nẩy nở, nhưng dung mạo đã cực kì chói mắt, không phải loại vẻ đẹp kinh diễm hoặc là mị hoặc, ngược lại nàng làm cho người cảm thấy thật thoải mái, không có lực công kích, khóe môi có hai lúm đồng tiền nhạt.
Không giống như là đến kiếm chuyện.
Đưa ra phán đoán này, trong đầu Bùi Nguyên căng thẳng như dây cung cũng đã nới lỏng một chút, lòng bàn tay dùng ba phần nội lực cũng giảm đi.
Cho đến khi liếc xuống, nhìn thấy hỉ phục đỏ chót Bảo Ninh đang mặc, con ngươi của Bùi Nguyên co rụt lại, bỗng nhiên nhớ tới lời nói Thúy Phù sáng nay, nói bây giờ là thời gian hắn thành thân, tân nương tử khoảng giữa trưa sẽ đến, khi đó nàng ta sẽ trở lại kinh thành, để cho Hoàng tử phi tiếp tục hầu hạ hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Thúy Phù nói mấy lời kia thì mang theo mấy phần thương hại: "Nghe nói Hoàng tử phi là nữ nhi của phủ Vinh Quốc Công, có đính ước từ nhỏ với người? Thiên kim tiểu thư như thế, làm sao cam tâm lưu lạc tới chỗ như thế này, về sau không biết đối xử với người thế nào, thật sự là đáng thương mà."
Bùi Nguyên không biết Thúy Phù đang đáng thương ai, là thương hại hắn, hay là Hoàng tử phi sắp gả tới kia.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên lộ ra một nụ cười châm chọc. Nói cũng đúng, chỉ dựa vào tình cảnh bây giờ của hắn, chính là một phế vật vô dụng, làm sao có đồ đần nào đến hầu hạ hắn, cả đám đều ước gì hắn chết đi? Ngay cả nha hoàn Thiếu Phủ Giám phái tới cũng dám vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, huống chi là Hoàng tử phi, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết, khẳng định là một thứ nữ không may bị buộc gả tới, trên đường nhất định khóc không biết bao nhiêu lần, nói không chừng bây giờ trong lòng đang tính toán thoát thân như thế nào, tới phòng hắn tìm hiểu tình hình.
Nàng chắc rất vui vẻ, nhìn bộ dáng hắn nửa chết nửa sống, không biết lúc nào tắt thở, nàng chính là người tự do.
. . .
Bùi Nguyên nhìn váy của nàng liền ngây dại. Bảo Ninh không biết hắn đang suy nghĩ gì mà mất hồn như thế, ngay cả chăn mền tuột xuống cũng không biết.
Nàng sợ Bùi Nguyên cảm lạnh sẽ khiến bệnh càng nặng, đưa tay kéo chăn trở về, vây quanh ở bên cổ hắn, lại hỏi lượt: "Người rất khát đúng không? Nếu còn có thể nhẫn nhịn, thì chờ một chút, uống nước lạnh không tốt, người nói với ta chỗ nào có thể múc nước, ta nấu lên cho người uống."
Thật sự là biết giả vờ.
Bùi Nguyên lấy lại tinh thần, chán ghét nhíu nhíu mày, nghiêng người né tránh cái tay của Bảo Ninh, ngửa đầu uống sạch sành sanh nước trong ấm trà.
Có lẽ là tay run kịch liệt, lúc ban đầu ấm trà không thể đưa ngay vào miệng, không ít nước lạnh vẩy ra, dính đầy trên cổ. Bùi Nguyên giống như không cảm giác thấy, ném ấm trà lại trên mặt bàn, tùy tiện lau chùi miệng, lại chui trở về chăn mền.
Từ đầu đến cuối bị xem nhẹ, Bảo Ninh có chút xấu hổ, đưa tay sờ lên mũi.
Đứng một lát, nàng lại cảm thấy cứ giằng co như vậy nữa không phải là cách, vẫn là nói chuyện trước, giữ gìn mối quan hệ với hắn.
Bảo Ninh ngồi xổm xuống, để ánh mắt ngang bằng với Bùi Nguyên đang nằm, cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất: "Tứ Hoàng tử, ta là . . . của người"
Nàng còn chưa nói hết, Bùi Nguyên chợt mở mắt ra, không nhịn được nói: "Ngươi sao còn chưa cút?"
Bảo Ninh bị mắng sửng sốt một chút, có chút ủy khuất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng mím mím môi, rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình.
Đã sớm biết Bùi Nguyên có tính khí này, bây giờ một khi rơi xuống vũng bùn, rơi vào tình cảnh này, tâm tình thay đổi chút cũng bình thường. Nàng nhường hắn một chút, không cần thiết tức giận vì chuyện này.
Nghĩ thông suốt, Bảo Ninh lại cười mỉm mỉm, giới thiệu với hắn: "Ta họ Quý, tên là Bảo Ninh, người từng nghe nói đến ta không? Quý Bảo Ninh."
Bùi Nguyên nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Câu trả lời không trong dự liệu của hắn.
Bảo Ninh nghĩ, Bùi Nguyên hẳn là không biết mình. Hắn vốn là Tứ Hoàng tử, nhân vật cao quý như vậy, tính cách lại phô trương thích chưng diện, ngày bình thường bằng hữu cũng đều là những công tử ăn chơi con nhà quyền quý, cả ngày cưỡi ngựa bắn tên, có lẽ là ngay cả Quý Gia Doanh hắn đều chưa từng nghe, huống chi là nghe đến tên nàng.
Nhưng mà không quan trọng. Mọi thứ đều đã qua, cuộc sống sau này tốt là được rồi.
"Sau này sẽ là ta và người cùng chung sống." Bảo Ninh dịch dịch chăn mền cho Bùi Nguyên, chống cằm nhìn hắn, đôi mắt cong cong: "Người yên tâm, ta sẽ chăm sóc người thật tốt, đợi chút nữa người muốn ăn cái gì? Ta làm cho người."
Bùi Nguyên cười lạnh một tiếng, nhắm mắt, không nhìn nàng nữa.
Chân trái hắn bị tổn thương, bởi vì không được xử lý và bôi thuốc, nên vết thương sâu tới xương đã có chút sinh mủ, đụng đến sẽ đau, cho nên ngày thường Bùi Nguyên đều nằm nghiêng sang bên phải ngủ, mặt vừa đúng đối diện với Bảo Ninh, tránh không thoát.
Hắn mặc kệ nàng, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Lại qua một lát, Bảo Ninh thở dài, đứng lên đi.
Bùi Nguyên nghe thấy âm thanh đóng cửa, cuối cùng cũng mở mắt ra, trong ánh mắt chợt lóe lên sự châm chọc.
Nữ nhân này rất cao minh, những lời giả tình giả ý kia, thật sự cho rằng hắn nghe xong sẽ cảm động đến rơi nước mắt sao?
Nghĩ như vậy, cơn đói trong bụng cũng kéo tới.
Bùi Nguyên đưa tay sờ đến sau lưng, móc ra một bao giấy dầu, trong đó là nửa cái bánh hành. Vì cất quá lâu, còn bị đông lạnh, lớp dầu trên bánh đã kết lại dinh dính.
Thúy Phù không quan tâm đến hắn, hơn nữa nơi này không có nguyên liệu nấu ăn, bản thân nàng ta nấu cơm cũng khó ăn, mỗi ngày chỉ làm cháo bắp ngô, bên trong trộn thêm một chút muối, cũng tính là một bữa cơm. Bùi Nguyên nuối không trôi, nên chỉ đành chờ Bùi Dương cách mấy ngày lại đưa điểm tâm canh nóng đến ăn cho đỡ đói.
Bùi Dương là Ngũ đệ của hắn, năm nay mười ba tuổi, là nhi tử nhỏ nhất của Thánh thượng, từ nhỏ đã được sủng ái.
Bùi Nguyên đối với đệ đệ này không tệ, quyền pháp cùng kiếm thuật của Bùi Dương đều là hắn tự mình dạy, Bùi Dương cũn vô cùng thân thiết với hắn. Về sau hắn xảy ra chuyện, những tên bằng hữu trước kia chạy không còn bóng dáng, từng người từng người vội vã rũ sạch liên quan với hắn, chỉ có Bùi Dương còn nhớ hắn, cách ba năm ngày sẽ đến xem, đưa vài thứ.
Tính toán ra, Bùi Dương cũng đã năm ngày không tới, tuyết lớn chắn đường, nơi này xa xôi, hắn đi một chuyến cũng rất khó khăn.
Bùi Nguyên cắn một miếng bánh hành, ở trong lòng suy nghĩ, đợi chút nữa mình đi làm chút cơm, để ngày mai ăn.
Về phần nữ nhân kia, hắn không tin cũng không trông cậy vào. Nói thì êm tai, chờ đi, không quá ba ngày, nàng liền khóc la phải đi về.
Nghĩ đến cái này, ánh mắt Bùi Nguyên lại lạnh mấy phần.
Đi nhanh lên, tránh quấy rầy thanh tịnh của hắn.
. . .
Bảo Ninh lôi cái rương đồ cưới ngoài viện trở lại phòng, đồ cưới của nàng cũng không phong phú, cũng chỉ có hai cái rương lớn, trong đó một rương do Hứa thị yêu thương nàng nên xuất tiền riêng đặt mua.
Còn có một cái rương nhỏ Bảo Ninh mang theo.
Ngày đó gặp được sính lễ Thiếu Phủ Giám chuẩn bị cho Bùi Nguyên, Bảo Ninh đã nắm chắc với tình cảnh hiện tại của hắn, sợ nơi này ngay cả nhu yếu phẩm cuộc sống đều không có, nên nàng mang đến một chút. Mấy cân thịt heo, một túi bột mì, một túi gạo trắng, còn có chút đồ ăn vặt và thuốc. Bởi vì