Bùi Nguyên hớt ha hớt hải chạy về viện tử.
Trên đường đi, trong lòng hắn có chút ảo tưởng, ảo tưởng Bảo Ninh sai Khâu Linh Nhạn tới hù dọa hắn, Bảo Ninh làm sao có thể đi đâu, nàng có thể đi nơi nào? Nàng chỉ là tức giận không vui, hù hắn một chút thôi.
Cho đến khi Bùi Nguyên nhìn thấy viện tử trống trải hiu quạnh, trong đầu hắn mới hiện lên hai chữ to —— toang rồi!
Thật sự toang rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng như Khâu Linh Nhạn nói, Bảo Ninh lần này đã hạ quyết tâm, không muốn để lại gì cho hắn, hai bụi hoa đỏ dưới cửa sổ ngay cả gốc cũng bị đào đi, chỉ còn lại phần đất bị đào bới. Trong nội viện có cái chum sứ lớn nuôi cá, cá cũng bị vớt đi. Cái ghế tựa dưới gốc cây lựu cũng không còn.
Đi vào trong nhà, cái bàn vẫn giống như đêm qua, đáng thương ngã bật dưới đất, tách trà vỡ vụn không ai thu dọn. Đệm chăn bị cầm đi một nửa, chăn của Bảo Ninh màu hồng, của hắn màu lam, bây giờ chỉ còn lại của hắn. Mở tủ quần áo ra, chỉ còn lẻ loi trơ trọi vài chiếc ngoại bào màu đen, những bộ váy đẹp mắt của Bảo Ninh tất cả đều không thấy nữa.
Trái tim Bùi Nguyên quặn thắt, quanh quẩn trong nhà như du hồn, Ngụy Mông đứng ở cửa nhìn nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của hắn, dù là một hán tử chưa từng vì tình yêu mà phiền lòng cũng sinh ra một chút đau lòng.
Tự ngược mình, Bùi Nguyên lại lục lọi của hồi môn của Bảo Ninh, xem xem có phải nàng đang chơi trò chơi với hắn, bịt mắt trốn tìm.
Nàng ẩn nấp ở đâu rồi, sao không để lại manh mối gì cả.
... Bùi Nguyên căn bản không tìm được của hồi môn của nàng.
Bàn trang điểm sạch sẽ, tất cả ngăn kéo đều rỗng, chỉ còn lại chiếc gương đồng. Nàng hạ quyết tâm, từ mèo con biến thành con báo nhỏ, không để lại cho hắn một chút nhớ nhung nào. Bùi Nguyên đoán, nếu không phải chiếc gương trên bàn trang điểm thực sự rất khó lấy ra, không chừng nàng cũng sẽ mang nó đi?
Bùi Nguyên ngẩn người đi quanh phòng, đế giày giẫm lên các mảnh sứ vỡ kêu kót két, hắn chắc chắn, Bảo Ninh thật sự đem tất cả những thứ thuộc về nàng đi.
Hắn cảm thấy trái tim như bị bóp chặt.
Khủng hoảng trong lòng càng lúc càng lớn, không còn sót lại tia hy vọng nào, hiện tại trong đầu Bùi Nguyên đều là, Bảo Ninh không cần ta nữa? Nàng thật sự không cần ta nữa? Ta biết sai rồi, hành động không giống con người, không nói tiếng người, nhưng Bảo Ninh, nàng thật sự, thật sự không cho ta cơ hội sao?
Nàng trở về đi, đừng đùa nữa, nàng trở về tát ta một bạt tay có được không?
Bằng không ta học tiếng chó sủa cho nàng nghe, ừm, ta sai rồi, ta trở về tìm nàng đây, ta thực hiện lời hứa, ta chính là con chó. Mạnh Phàm không phải cẩu nam nhân, là ta mới là, ta không nên khi dễ khiến nàng khóc, khi dễ khóc còn không lập tức đi dỗ nàng, ta còn nhăn mặt với nàng, ta không phải người, tội ta đáng chết vạn lần.
Ta tính tình xấu, không có đầu óc, chẳng là cái thá gì còn ưa sĩ diện. Nếu như hôm qua ta hiểu ra mọi chuyện, lập tức đi dỗ nàng, có thể nàng sẽ không tức giận như vậy, sẽ không bỏ đi?
Bảo Ninh nàng đi đâu rồi?
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biết Bảo Ninh đã đi rồi, đầu óc Bùi Nguyên lúc đầu ngây ngốc, không có nhiều cảm xúc, trong lòng cảm thấy trống rỗng, giống như đang nằm mơ.
Trong tiềm thức, hắn thật sự cảm thấy mình đang ở trong giấc mơ, còn chưa tỉnh rượu, nhưng sau đó hắn lật khắp phòng vẫn không tìm thấy Bảo Ninh, chậm rãi lấy lại tinh thần, dường như không phải một giấc mơ. Hắn thật sự gặp rắc rối, đánh mất Bảo Ninh rồi.
Hối hận, mất mát, bàng hoàng.
Hắn nửa đời này ngoan cố, không phải chưa từng gặp cảnh lên núi đao xuống biển lửa, lớn lên trong quân doanh, ở chung với Ngụy Mông giống như thổ phỉ, uống rượu ăn thịt, lúc nào cũng cảm thấy mình là tên hán tử. Những lời nói nhỏ nhẹ yếu ớt không hợp với hắn.
Nhưng bây giờ, Bùi Nguyên thật sự ngây ngốc. Hắn nghĩ, nếu như có thể quay lại chuyện tối hôm qua, hắn sẽ mặc kệ sĩ diện, chạy vội trở về, ôm chân Bảo Ninh không để nàng đi.
Hắn thật sự làm tổn thương nàng.
Ngụy Mông nhìn Bùi Nguyên giống như con quay, cứ đi đi lại lại, hốc mắt phiếm hồng.
Ngụy Mông vừa mở miệng, đang muốn khuyên hắn điều gì, lại cảm thấy cổ họng khàn khàn không phát ra được, hắn lau mắt, hóa ra có chút ươn ướt.
Thật ra ngay từ đầu hắn cảm thấy có chút buồn cười, tiểu tướng quân kiêu ngạo rốt cuộc cũng gặp được đối thủ, xem hắn sẽ đối phó ra sao, có bao nhiêu chật vật. Nhưng khi nhìn thấy Bùi Nguyên phát điên lên, trong lòng Ngụy Mông cũng không dễ chịu.
Nhìn căn nhà trống trải này, ai mà dễ chịu chứ, một căn nhà nhỏ ấm áp, náo loạn một trận, không còn chút hơi thở của con người.
Bùi Nguyên không dừng lại được, hắn ngồi xuống liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, hắn đứng trước bàn trang điểm nhìn vào gương. Hắn thấy mình trong gương bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm, không có một chút dáng vẻ sạch sẽ mà Bảo Ninh thích. Bùi Nguyên hít sâu một hơi, lấy tay áo xoa xoa mặt, quay lại giường kéo rèm, kéo ra, chả có thứ gì cả.
Hắn lại ngồi xổm xuống nhìn gầm giường, ý đồ muốn tìm A Hoàng, cũng không có.
Bùi Nguyên chợt nhớ ra, còn có đỉa, Bảo Ninh có thể hay không cũng mang đỉa đi?
Nếu là mang đi, như vậy chứng tỏ, trong lòng nàng còn có ta, còn lo cho độc của hắn.
Cũng chứng tỏ, nàng chỉ là giận dỗi nhất thời, trốn ra ngoài chơi, vẫn ngóng trông hắn nhanh về tìm nàng, nàng đang ở chỗ nào đó đợi hắn.
... Bình đỉa đặt ngay ngắn trên kệ, lúc nửa đêm Bảo Ninh thu dọn đồ đạc, cũng không hề chạm tới nó.
Đầu ngón tay Bùi Nguyên run run.
Hết thật rồi. Một chút hy vọng cũng không còn, Bảo Ninh không cần hắn nữa.
"Tiểu tướng quân." Ngụy Mông hô lên: "Ngươi đi đi lại lại có ích gì. Mới hơn nửa ngày, ta nghĩ tiểu phu nhân còn chưa đi xa, chúng ta phân phó các huynh đệ đi tìm, nói không chừng có thể đuổi kịp."
Bùi Nguyên lúc này mới phản ứng lại, hắn vừa rồi mất hết lý trí, quên mất trước tiên phải tìm người.
Hắn