Chương 67: BAO VÂY
Kinh thành quá lớn, có cả hàng trăm vạn người, căn bản tìm không thấy.
Hỏi tất cả hạ nhân ở Khâu phủ, cuối cùng chỉ nghe được có lẽ các nàng khi trời vừa sáng đã ra ngoài từ cửa phía nam, còn lại hoàn toàn không biết.
Bùi Nguyên tự chỉ huy đội nhân mã, tìm từ cửa Nam Thành ra ngoài, trong vòng một trăm dặm, đến một sợi tóc của Bảo Ninh cũng tìm không thấy.
Thân thể Bùi Nguyên vốn có vấn đề, ngày thường không biểu hiện ra, bây giờ gấp đến phát điên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mắt của hắn ngày càng sưng, sắc mặt cũng dần dần trắng bệt. Ngụy Mông không dám để hắn đi xa, dùng hết lời khuyên hắn ở lại kinh thành, để hắn ngủ một giấc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Nguyên không ngủ được, hắn cảm thấy bản thân khẳng định đã mắc chứng bệnh gì rồi. Sau khi Bảo Ninh rời khỏi căn phòng đã sống cùng hắn trước kia, Bùi Nguyên ngồi chỗ nào cũng cảm thấy không thoải mái, không còn mùi hương của nàng, hắn cảm thấy không thể ở lại được nữa. Khi nằm trên chiếc giường kia, trong đầu hắn chứa đầy từng cái nhăn mặt từng nụ cười của Bảo Ninh, khi nhắm mắt lại thật giống như nàng vẫn đang nằm cạnh hắn. Chỉ cần mở mắt ra, căn phòng lại trở nên trống trải và tối tăm. Trong lòng hắn khó chịu vô cùng, không tiếp tục chờ đợi được nữa.
Bùi Nguyên miễn cưỡng ngủ nửa canh giờ, liên tục nằm mơ, mơ mơ hồ hồ không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Hắn cảm thấy có người ở bên tai thổi hơi, ấm áp ôn nhu, giống như Bảo Ninh.
Bùi Nguyên mỉm cười trong mơ, đưa tay bắt lấy, bắt được một tay đầy tóc.
Có người trầm thấp kêu to: "Đau, đau, đau!" Giọng nói thô ráp khó nghe, kém xa Bảo Ninh vạn dặm.
Bùi Nguyên thất vọng thu tay lại, lòng bàn tay cọ xát lên quần áo, tiếp tục chìm vào giấc ngủ, ngóng trông có thể gặp lại Bảo Ninh trong mơ.
Ngụy Mông nhìn lại những sợi tóc của bản thân bị nắm đứt, cảm thấy da đầu đau đến run lên. Bùi Nguyên thật sự đáng sợ, nếu lại không tìm thấy tiểu phu nhân, Ngụy Mông không chút nghi ngờ Bùi Nguyên có thể thật sự đồng quy vu tận cùng với phủ tướng quân này.
Ngụy Mông nghĩ đến tin tức không biết là tốt hay xấu mà bản thân vừa nhận được, đắn đo không biết có nên nói cho Bùi Nguyên hay không.
Suy nghĩ một lát, vẫn là đánh thức Bùi Nguyên dạy: "Tiểu tướng quân, vừa rồi có người đến báo, nói lá tiểu công tử Quý gia cũng đã mất tích hai ba ngày nay."
Bùi Nguyên khoác tay lên trán, mê mang mở mắt ra, lúc đầu nghe không rõ, khàn giọng hỏi một câu: "Cái gì?"
"Buổi sáng hôm đó khi tiểu phu nhân mất tích, Quý tiểu công tử có ra cửa, cho tới bây giờ cũng không thấy trở về." Ngụy Mông nói: "Ta suy nghĩ, hai việc này có liên quan với nhau hay không?"
Bùi Nguyên bỗng nhiên ngồi dậy.
Hai ngày này hắn ngủ quá ít, nơi huyệt Thái Dương phồng lên, đau đến muốn nổ tung.
Hắn dùng sức đè lên trán, lấy y phục ở bên cạnh mặc vào: "Tại sao không nói sớm!"
"Lúc ấy cho rằng hắn đến thư viện, cũng không ai để ý, đến nay đã vài ngày không trở về, mới dấy lên lòng nghi ngờ." Ngụy Mông thở dài, "Hơn nữa, nghi ngờ cũng vô dụng, không ai biết Quý Uẩn đã đi đâu, vẫn không có manh mối."
Bùi Nguyên dừng động tác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng không có đốt đèn, tối đen như mực, cũng không có ánh trăng, gió lớn bên ngoài đánh vào cửa số phát ra những tiếng vang. Trừ âm thanh đó ra còn lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngụy Mông nhìn sắc mặt ngốc nghếch của Bùi Nguyên, cũng không dám tiếp tục nói.
Bùi Nguyên giống như mất hết sức lực, nặng nhọc thở ra một hơi, y phục mặc được một nửa cũng không mặc tiếp, bất lực nằm ngã về phía sau.
Thật vất vả mới thấy được một tia hy vọng, kết quả vẫn là bọt nước. Vừa rồi trong lòng vui đến muốn nhảy dựng lên. Niềm vui chợt đến rồi lại biến mất, Bùi Nguyên kéo cổ áo thở ra, cảm thấy trong đầu một mảnh mờ mịt.
Ngụy Mông đau lòng, hắn mím mím môi, muốn khuyên Bùi Nguyên: "Tiểu tướng quân, nếu không thì bỏ đi? Mấy ngày sau người lại tìm, nói không chừng tiểu phu nhân tự nghĩ thông suốt, liền trở về. Nàng một nữ nhân ở bên ngoài khẳng định cũng sống không thoải mái, chờ nếm qua khổ sở liền cảm thấy những điều tốt của người. Huống hồ, thân thể ngài nếu lại bôn ba cũng không chịu nổi đúng không?"
"Cái rắm!" Bùi Nguyên trừng mắt đập một cái vào vai trái Ngụy Mông, khiến hắn ngã ngồi trên đất.
"Biết nàng ở bên ngoài sẽ chịu khổ, ngươi còn không mau đi tìm, nam nhân giống như ngươi, cả đời cũng không thể cưới được thê tử."
"Ngươi cũng tìm không thấy." Ngụy Mông ngồi xếp bằng xuống, xòe tay ra: "Thiên hạ lớn như vậy, ngươi tìm như con ruồi không đầu, ngươi có tìm đến nửa năm, mười năm nữa cũng vô dụng. Đợi đến lúc đó, nói không chừng tiểu phu nhân đã kết hôn sinh con, gả cho người khác rồi..."
Bùi Nguyên nghe đến một nửa đã phát hỏa, cắn răng nắm lấy gối đầu ở trên giường ném vào hắn: "Cút, cút ngay cho ta!"
Vai phải Ngụy Mông lại bị đánh một cái, hắn bất đắc dĩ xoa xoa, đứng lên đi ra ngoài.
Bùi Nguyên nghe tiếng bước chân nặng nề kéo dài của hắn, lòng đầy chua xót, hắn trợn tròn mắt nhìn về phía đỉnh giường, trong đầu suy nghĩ lung tung. Trong phút chốc, Bùi Nguyên chợt nhớ tới, có một đêm Bảo Ninh nằm mơ, có nói một câu kì lạ.
Nàng nói: "A Uẩn, điền trang lớn mà đệ mua cho tỷ tỷ, tỷ tỷ rất thích nha."
Lúc ấy hắn còn cười nàng, nói nàng tham tiền, đến trong mơ cũng không quên kiếm tiền. Chẳng lẽ, Quý Uẩn thật sự mua điền trang cho nàng?
Bùi Nguyên như được gõ tỉnh, thầm mắng mình vụng về, manh mối quan trọng như vậy, đến giờ mới nhớ tới.
Tất cả mệt mỏi chân nản vừa rồi đều quét sạch, mắt Bùi Nguyên lóe sáng. Trong lòng hắn tràn đầy năng lượng, từ trên giường nhảy xuống liền chạy ra ngoài.
Ngụy Mông nghe thấy tiếng động ở phía sau, kinh ngạc quay đầu, bị ánh sáng quỷ dị phát ra từ trong mắt Bụi Nguyên dọa đến khẽ run: "Tiểu tướng quân, ngươi..."
Bùi Nguyên không rảnh giải thích cùng hắn, chỉ để lại một câu: "Chuẩn bị ngựa, sau khi trời sáng theo ta đi phủ Quốc Công!"
Bùi Nguyên gần như muốn xông vào. Theo quy cũ phải đưa bái thiếp, rồi được sự cho phép của Vinh Quốc Công thì mới được vào nhưng hắn không chờ nổi nữa, hắn trực tiếp đi cửa sau.
Mma ma trong phòng bếp đi ra ngoài mua thức ăn, sẽ mở cửa sau. Bùi Nguyên mắt sắc nhìn rất chuẩn, cửa sau vừa kéo ra một đường nhỏ, Bùi Nguyên lập tức chui vào, khiến cho ma ma và giỏ rau đều ngã trên đất.
Ma ma bị dọa đến run rẩy, vừa định la lên, đã bị Ngụy Mông cười hì hì dùng một thỏi bạc ngăn chặn miệng: "Mới vừa đi vào chính là Tứ Hoàng Tử, ta ở trong phủ cô gia, có việc gấp, ngươi tạo điều kiện thuận lợi, xem như không nhìn thấy đi."
Ma ma sợ vỗ ngực một cái, cầm thỏi bạc vui mừng hớn hở đi.
Hứa thị vừa mới ngủ dậy, đang được hầu hạ trang điểm. Nghe có người thông báo nói cô gia đến, nàng còn không tin. Đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, quả thật trông thấy thân ảnh cao lớn đang đứng thẳng ngoài viện, Hứa thị lúc này mới gấp rút rửa mặt thay y phục, vội vàng đi gặp.
Bùi Nguyên đưa lễ vật đã sớm chuẩn bị xong cho nàng, có chút lấy lòng kêu một tiếng: "Di nương."
Câu Di nương này kêu hết sức lạnh nhạt khó chịu, Bùi Nguyên lúc này mới nhớ tới, Bảo Ninh đã gả cho hắn nửa năm, hắn còn chưa chính thức gặp qua người nhà của nàng.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên trong lòng càng áy náy, nắm đấm buông thả bên người cũng xiết chặt.
Hành động của hắn khiến cho Hứa thị được sủng mà sợ.
Trước giờ nàng chỉ thấy qua Bùi Nguyên hai lần, lần thứ nhất là khi hắn ngồi trên xe lăn, cả người nhìn lạnh lùng, dáng người anh tuấn, nhưng khó gần. Hắn ngồi cùng Bảo Ninh trong phòng chờ hơn hai canh giờ, trong lúc đó dù một câu cũng không nói với nàng.
Sau khi Bảo Ninh đi rồi, Hứa thị còn nói với nha hoàn trong phòng, nhìn thì thấy tính cách của Bùi Nguyên cũng không tốt, lại là Hoàng tử, mặc dù nghèo túng, nhưng vẫn chưa xóa tên trên ngọc điệp, dù sao cũng là thân phận cao quý. Nàng sợ Bảo Ninh sẽ bị khi dễ.
Bây giờ vị cô gia này bỗng nhiên tới cửa, còn chuẩn bị lễ vật phong phú, Hứa thị cảm thấy choáng váng.
Nhưng chỉ vui vẻ được một lúc, nàng liền phản ứng lại: "Tại sao Bảo Ninh không đến cùng điện hạ?"
Bùi Nguyên đắng chát trong miệng, bịa đặt nói: "Nàng có chút cảm, ở nhà nghỉ ngơi, nói qua mấy ngày lại đến thăm Di nương."
Nếu không giải thích được lí do đến thăm, Hứa thị khẳng định không tin, Bùi Nguyên kiếm cớ, tiếp tục nói bừa: "Bảo Ninh nói hôm nay là sinh thần của người, ta mang theo lễ vật đến tặng."
"Nha..." Hứa thị khó hiểu, sinh thần nàng vào nửa cuối năm, Bảo