"Ngươi cũng bệnh ra như vậy, còn có sức quản người ta làm gì!"
Tô Minh Dụ ngồi ở mép giường lau nước mắt, lo lắng lại khổ sở, thúc giục hắn: "Đừng nhìn nữa, mau nằm xuống đi, thuốc buổi sáng còn chưa uống..."
Nàng nói liên miên lải nhải sau lưng, Triệu Tiền bật thốt lên: "Sao bây giờ nàng lại dông dài như vậy."
Tô Minh Dụ ngây ngẩn cả người.
Triệu Tiền cũng bị mình giật nảy mình, vội vàng nói: "Ta không phải có ý đó."
Hắn giải thích, lộ ra biểu cảm đáng thương, nhìn nàng nói: "Chỉ là bệnh đến mê mang, tâm tình không tốt, mới nói như vậy, thật sự không có ý gì... Minh Dụ, nàng sẽ không trách ta chứ?"
Tô Minh Dụ im lặng lắc đầu.
Triệu Tiền cảm thấy buông lỏng một chút.
Hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt Tô Minh Dụ, chú ý tới sự mệt mỏi chán nản của nàng. Sợ người khác phát hiện hắn là nam nhân, nên chỉ có thể để chính Tô Minh Dụ chăm sóc hắn, cũng khoảng gần một đêm chưa nhắm mắt, hơn nữa đang trong thời gian mang thai sưng vù, cả người nàng giống như già đi mười tuổi, một chút phong và và sự xinh đẹp lúc trước không còn.
Nghĩ đến mình chẳng những phải hoàn thành nhiệm vụ Bùi Tiêu giao cho, mà còn phải cố hết sức đối phó với bà già này, Triệu Tiền không khỏi phiền chán.
Tô Minh Dụ bắt được cảm xúc bực bội chợt lóe lên trong mắt của hắn, mi tâm nhíu lại, tay cũng siết thành quyền, trong lòng bối rối.
Triệu Tiền bị bệnh khiến nàng hiểu rõ, nàng không thể sống những ngày như thế!
Nàng trước kia là tiểu thư của mọi người, sau này là Thái Tử Phi cao quý, mặc dù bây giờ không bằng trước kia, nhưng nàng đã từng đọc sách, nàng có giáo dưỡng, tại sao phải làm nhục mình, làm loại chuyện thấp hèn như xu nịnh người khác như vậy? Nàng ly gián Bảo Ninh cùng Bùi Nguyên, lấy lòng Bùi Tiêu, cuối cùng mình nhận được cái gì. Bộ dáng bây giờ của nàng, làm gì còn chỗ nào giống nữ nhi Tô gia, ngược lại giống như một con rối bị mỡ heo làm tâm trí mê muội! Nàng thật sự mệt mỏi với cuộc sống như vậy, cũng chán ghét chính mình bây giờ.
Nhưng nhìn khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của Triệu Tiền, Tô Minh Dụ vẫn không buông bỏ được.
Nàng nhịn, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mở miệng gọi hắn: "Triệu Tiền."
Triệu Tiền ngẩng đầu.
Tô Minh Dụ hỏi: "Ngươi đồng ý bỏ trốn với ta sao?"
Triệu Tiền sững sờ, mới đầu không có kịp hiểu được nàng đang nói cái gì, sau đó cười lên, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tô Minh Dụ, cảm thấy nữ nhân này thật sự là ngu xuẩn vô cùng.
"Bỏ trốn sao." Triệu Tiền cười nhẹ hỏi nàng: "Trong tay nàng có bao nhiêu tiền?"
Tô Minh Dụ nghiêm túc cúi đầu tính toán một phen ở trong lòng, đáp: "Tính cả đồ trang sức Bảo Ninh tặng cho ta, nếu như bán đi vòng tay, lại thêm chút đồ linh linh khác, đại khái một trăm năm mươi lượng."
Nàng sợ Triệu Tiền ngại ít, vội nói: "Chúng ta đến huyện thành nhỏ, cầm số tiền kia làm kinh doanh, cũng có thể sống tốt, hơn nữa không cần tính toán, không có nhiều gánh nặng trong lòng. Ngươi, ta và đứa nhỏ, chúng ta sống chung với nhau, không tốt sao?"
Tốt cái rắm. Triệu Tiền không thèm để ý nàng.
Một trăm năm mươi lượng, không đủ hắn ăn hai ngày cơm, trong đầu nữ nhân này đang chứa thứ quỷ gì mà dám nói ra như vậy.
Triệu Tiền mặc áo ngoài, nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến."
Tô Minh Dụ căng thẳng hỏi: "Ngươi đi làm gì?"
Triệu Tiền đi ra ngoài, nhỏ giọng trả lời: "Đi nhà xí."
Tô Minh Dụ tin.
Nàng nhìn bóng lưng Triệu Tiền biến mất, quay đầu đi dọn đồ của mình. Trong nội tâm nàng vẫn là ôm ảo tưởng, nếu như nàng không ngừng thuyết phục, Triệu Tiền có lẽ sẽ hiểu rõ, sẽ đồng ý thỉnh cầu của nàng. Nàng chuẩn bị sẵn đồ trước, chờ hắn trở về, hai người sẽ lặng lẽ rời đi.
...
Triệu Tiền không có đi nhà xí, hắn đến tiền viện, nhìn xem xa phu cho ngựa ăn, lại đeo hàm thiết cho ngựa, giống như sắp lên đường.
Triệu Tiền vội vàng đi tới đi lui, cuối cùng cắn răng giậm chân một cái, đi tìm đoạn dây thừng, thừa dịp xa phu không chú ý chui vào gầm xe, vịn gầm xà ngang ở gầm xe tự buộc mình lại.
Hắn biết mình đã khiến người khác hoài nghi, tiếp tục như vậy nữa, trước khi hắn ta lấy được tin tức có tác dụng chắc đã bị Bảo Ninh đuổi đi. Triệu Tiền không biết sao bản thân hắn lại thất bại đến một bước này, đám người trong điền trang này đều giống như cục gỗ thối, nhất là Trần Già kia...
Triệu Tiền nghĩ, sáng sớm, bọn hắn cứ vội vã đi ra ngoài như vậy, khẳng định có chuyện quan trọng muốn làm, hắn liền lặng lẽ đi theo, xem bọn hắn muốn đi đâu, ở trong xe ngựa nói những gì.
Hắn từng học chút quyền cước võ nghệ, thân thể còn có thể, nấp dưới gầm xe một đường mặc dù vất vả, nhưng cũng không phải làm không được. Huống hồ, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của hắn ta, muốn thả tay đánh cược một lần!
...
Lúc ở trên đường, Bùi Nguyên cùng Bảo Ninh nói về cả câu chuyện, Quý Hướng Chân có thể cuồng loạn như hôm nay, may mắn mà có Tiết Phù của Thanh La Phường.
Bùi Nguyên nói: "Ta sắp xếp tú bà trong Thanh La Phường, vừa âm thầm nâng cao giá trị của Tiết Phù, vừa thuyết phục Tiết Phù đến Giả gia bức ép. Nàng vốn là không muốn, cảm thấy quá mạo hiểm, nhưng tú bà ngày ngày làm dịu, hơn nữa bụng nàng ta cũng lớn, Giả Linh vẫn không có ý muốn chuộc nàng ta, Tiết Phù cũng gấp, đại khái ba ngày trước, nàng ưỡn cao bụng quỳ nửa ngày ở cổng Giả gia, cuối cùng là được Giả lão phu nhân cho người đón vào. Tiết Phù yêu cầu nghênh nàng ta bằng lễ nghi của tiểu thiếp, nếu không chết ở cổng Giả phủ, Giả lão phu nhân sợ nàng ta chết thật, bất đắc dĩ, cũng đồng ý, mang kiệu hoa rước nàng ta."
Bảo Ninh đau lòng Quý Hướng Chân: "Đối với chính thất mà nói, đây quả thật là vũ nhục cực lớn."
"Thái độ của Giả lão phu nhân có lẽ cũng là nguyên nhân để đại tỷ nàng hết hi vọng." Bùi Nguyên vỗ vỗ mu bàn tay Bảo Ninh: "Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, cái gọi là tính toán, bất quá chỉ là bắc cầu xây đường, nhưng người kia có bằng lòng đi qua cầu hay không, vẫn là phải xem bản thân hắn."
Bảo Ninh nói: "Đối với đại tỷ mà nói, có lẽ là chuyện tốt."
"Trong cuộc thi đình đầu tháng ba, có một Thám Hoa họ Võ trổ hết tài năng, dung mạo đoan chính, phẩm hạnh cũng rất tốt, hơn nữa không thê không thiếp, được ban cho chức quan tứ phẩm, về sau tiền đồ vô lượng." Bùi Nguyên nhìn về phía Bảo Ninh: "Nếu như có tài cán được việc, có thể cầu Thánh Thượng tứ hôn."
Bảo Ninh hỏi: "Võ Thám Hoa kia bao nhiêu tuổi?"
Bùi Nguyên nói: "Hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thanh niên có tài năng tuấn tú, rất hiếm có."
Bảo Ninh tắc lưỡi: "Hai mươi ba hai mươi bốn vẫn không cưới được nàng dâu, sợ là có bệnh gì đó?"
"... Người ta khổ cực, lại có chí hướng đọc sách, không cưới nổi nàng dâu mà thôi. Sao cái gì nàng cũng quản!" Bùi Nguyên nheo mắt lại: "Còn biết có bệnh, ai dạy nàng?"
Bảo Ninh nói: "Cái này cần người khác dạy sao, tự ta học cũng được."
Ánh mắt Bùi Nguyên nhìn nàng dần dần thay đổi, " a ——" một tiếng thật dài: "Nàng thông minh như vậy, vậy ta cũng không cần lo lắng nàng tuổi còn nhỏ sinh rồi không chăm được đứa nhỏ, đáng tiếc cho nỗi khổ tâm của ta, còn muốn nuông chiều nàng thêm hai năm. Đã như vậy, đêm nay chúng ta thử một chút, ta sẽ tự mình dạy bảo nàng một phen, để nàng xem thử nam nhân có bệnh và không có bệnh khác nhau điểm nào, để nàng khỏi phải suy nghĩ rồi làm sai."
Bảo Ninh kinh ngạc trừng to mắt, hai má đỏ bừng: "Ta và chàng nói chuyện đứng đắn, sao chàng cứ có suy nghĩ lệch đi vậy!"
"Đây là nàng không hiểu nam nhân." Bùi Nguyên cười mập mờ xích lại gần Bảo Ninh, bóp một cái trên eo nàng: "Kêu một tiếng ca ca tốt, ta dạy nàng nhiều kiến thức hơn."
Dù sao đường đi còn rất dài, có thời gian làm chút chuyện khác.
...
Chỗ cổng phủ Sùng Viễn Hầu, Quý Hướng Chân đã sai người chờ đợi.
Bảo Ninh lúc xuống xe chân còn mềm nhũng, nàng căng thẳng chỉnh lại y phục, sợ người khác nhìn ra dấu vết, quay đầu nhìn Bùi Nguyên, hắn vẫn mang bộ dáng nghiêm túc đứng đắn, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay Trần Già không đến, Bùi Nguyên đóng