"Ngũ muội muội đến chỗ Nhị muội muội." Quý Hướng Chân mỉm cười nhìn về phía Giả Linh: "Vừa đi."
"Ừm, thật là đáng tiếc. Ta đã chuẩn bị xong lễ vật để ở đây, chờ muội ấy về thì đưa cho muội ấy, là chút đồ cô nương gia thích." Giả Linh cũng cười nhìn về phía Quý Hướng Chân, cũng thật lâu nàng không dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với hắn rồi, Giả Linh tưởng là sau khi Quý Hướng Chân gặp muội muội đã được khuyên bảo, nghĩ thông suốt rồi. Nên hắn rất vui.
Giả Linh đưa tay ôm bờ vai của Quý Hướng Chân, kéo nàng vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi: "Thân thể đỡ hơn chưa?"
Quý Hướng Chân nắm chặt bình mê hương trong tay mình, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng. Hắn ta nắm cả tay của nàng, dùng bàn tay mà hắn đã nắm không biết bao nhiêu thiếu nữ rồi. Nói kỹ nữ là một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, Giả Linh thì tốt hơn chỗ nào, không phải cũng là vạn người gối cánh tay hắn sao? Quý Hướng Chân chợt thấy một trận buồn nôn.
Nàng cúi cười dịu dàng đáp lại hắn ta nói: "Tốt hơn nhiều."
Trong tay áo, nàng vụng trộm mở nắp mê hương ra, phẩy bột phấn vào trên khăn. Làm được một nửa, Giả Linh chợt túm nàng một chút, Quý Hướng Chân bối rối nên đổ nửa bình bột phấn, nàng lập tức ngừng thở.
Giả Linh ôm nàng ngồi trên giường, nhẹ giọng hỏi: "Hướng Chân, liên quan tới chuyện của Tiết Phù, nàng suy nghĩ rõ rồi?"
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Nàng phải tin tưởng ta, ta muốn chỉ một đứa bé, trong mắt của ta, Tiết Phù cũng chỉ là giống một con heo con dê. Trong lòng ta thật sự chỉ có nàng."
Quý Hướng Chân không nhìn hắn nữa, chịu đựng buồn nôn gối đầu ở bả vai hắn ta, nhắm mắt nói: "Chàng yên tâm, ta đã nghĩ thông suốt."
Giả Linh cười lên. Hắn cũng là một nam tử tuấn tú, trên gò má bên còn có hai lúm đồng tiền rất sâu. Hắn ta nói: "Vậy thì quá tốt rồi."
"Đã lâu không gần gũi nàng rồi." Giả Linh đứng lên đi đóng cửa lại, quay lại chỗ Quý Hướng Chân cởi ngoại bào của hắn ta ra, ôm nàng: "Hướng Chân, ta thật nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?"
Mùi vị thuộc về nam tử đập vào mặt, Quý Hướng Chân nhíu mi tâm, nàng xoa chiếc khăn dính mê hương trong tay, cắn răng ôm eo Giả Linh, nói: "Ta cũng nhớ chàng."
"Được." Giả Linh nói: "Chúng ta đến trên giường."
Nói rồi, hắn muốn cởi cả y phục bên trong ra, bị Quý Hướng Chân ngăn lại.
"Không cần, đợi chút nữa ta giúp chàng cởi áo."
Quý Hướng Chân khẽ cười nói: "Chàng nhắm mắt lại trước..."
Giả Linh cười ha hả: "Được." Hắn cúi người ôm lấy Quý Hướng Chân, đẩy nàng lên trên giường, nhắm mắt hôn nàng.
...
Bảo Ninh trốn trong ngăn tủ nhỏ hẹp tối thui, y phục và đệm chăn chiếm hơn phân nửa ngăn tủ, nàng chỉ có thể co lại trong ngực Bùi Nguyên, kinh ngạc nghe âm thanh bên ngoài, mặt đỏ tới mang tai.
"A Nguyên, A Nguyên, chúng ta đi thôi." Bảo Ninh xấu hổ đến ngón chân cũng cuộn lên:, "Chúng ta sao có thể nghe góc tường nhà người ta như vậy, sau này ta làm sao nhìn mặt đại tỷ nữa, thật sự khó nhìn mặt nhau!"
"Hai người họ đều ở bên ngoài, nàng có thể chạy đi đâu?" Bùi Nguyên hững hờ dựa vào vách tường, một cánh tay dài ôm Bảo Ninh vào trong lòng hắn, ngón tay nâng cằm nàng lên, cười nói: "Nếu không chúng ta cũng làm, nàng và đại tỷ của nàng có thể nghe tiếng của nhau, thì không ai thiếu ai."
Bảo Ninh nhẹ nhàng bóp hắn một cái: "Nói mấy lời không biết xấu hổ!"
"Nàng cho rằng ta đang trêu chọc nàng?" Bùi Nguyên hạ giọng nói chậm: "Nàng thấy ta giống đang đùa với nàng?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong tủ treo quần áo đen như mực, Bảo Ninh thấy không rõ biểu cảm của Bùi Nguyên, chỉ thấy một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng của hắn. Bảo Ninh hiểu rõ tính tình Bùi Nguyên, trong đầu người này không biết chứa thứ gì, suy nghĩ thứ gì, thật sự nàng không hiểu được. Cho nên chuyện hắn vừa nõi cũng không phải không làm được.
"Chàng không nên kiếm chuyện..."
Lúc này Bảo Ninh muốn lui về sau, nàng lảo đảo, không biết giẫm lên thứ gì, chân mềm nhũn xém chút ngã sấp xuống.
Bùi Nguyên nghiến răng nghiến lợi ôm eo của nàng: "Giẫm chân ta!"
Bảo Ninh nhếch môi, chợt phù một tiếng bật cười.
Bùi Nguyên nói: "Còn giẫm! Buông ra!"
Bảo Ninh cười bổ nhào vào trong ngực hắn, ôm eo của hắn, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết chân chàng ở nơi đó, ta sai rồi, không phải cố ý."
"Phủ Sùng Viễn Hầu nghèo như vậy sao, làm cái tủ nhỏ xíu như thế, chân lão tử không thể thẳng được." Bùi Nguyên kéo cánh tay Bảo Ninh đến trước mặt, ghét bỏ phủi phủi tay áo: "Lúc cười đừng cắn ta, tay áo đều bị nàng làm ướt, vốn là không có mấy bộ y phục tốt..."
Không biết Quý Hướng Chân cùng Giả Linh đang làm gì bên ngoài, Bảo Ninh dựa trong ngực Bùi Nguyên, níu lấy tóc hắn, vừa nghe ngóng bên ngoài, vừa lảm nhảm việc nhà với hắn.
"Nhìn chàng nói như mình bị tủi thân lắm vậy, ta ngược đãi chàng, không cho chàng ăn chàng mặc sao? Cái gì gọi là không có mấy bộ y phục tốt."
"Hơn phân nửa ngăn tủ đều váy của nàng, xiêm y của ta chồng ở một góc nhỏ, còn không cao bằng một ngón tay của nàng, cái này cũng tính là phú ông sao?" Bùi Nguyên bóp tay của nàng: "Thành thật một chút, bỏ tay xuống, đừng kéo tóc ta."
Bảo Ninh bỏ tay xuống giải thích: "Lúc đầu ta chuẩn bị cho chàng rất nhiều, nhưng chàng không mặc, sau đó đều có côn trùng vào ở."
Bùi Nguyên hỏi: "Mấy bộ y phục lúc đầu của ta đâu?"
Bảo Ninh nói: "Lưu ma ma cắt làm khăn lau trong phòng bếp, Lưu ma ma nói, xiêm y của chàng chất lượng tốt, đặc biệt hút nước còn hút dầu, hạ nhân trong phòng bếp đều tranh nhau..." Nàng nhìn ánh mắt không còn chút ý tốt của Bùi Nguyên, ngừng nói, dùng khẩu hình hỏi: "Làm sao rồi?"
Bùi Nguyên oán hận nói: "Nàng dùng y phục cũ của ta làm khăn lau rồi?"
Bảo Ninh hỏi: "Đúng thế, làm sao rồi?"
Bùi Nguyên lại hỏi: "Vậy những đôi giày cũ của ta đâu?"
"Thiêu hủy rồi nha." Bảo Ninh trả lời hắn: "Ta là hỏi Trương thúc nuôi ngựa, đế giày của chàng có thể đóng móng ngựa không, thúc ấy nói không được, nói đóng móng ngựa phải dùng sắt đóng. Nên ta ném vào trong đống củi đốt. Hạ nhân trong phòng bếp còn nói đế giày của chàng bắt lửa vô cùng tốt, vừa không bị thiêu và còn cháy rất to ..."
Bùi Nguyên hỏi: "Y phục cũ của nàng đâu?"
"Đương nhiên là để lại trong một cái rương lớn." Bảo Ninh nói: "Xiêm y của ta đều rất tốt, bây giờ đã cũ, không hợp thời, nhưng nói không chừng qua mấy năm còn có thể dùng lại, cho nên không thể ném đi, nên ta muốn giữ lại hoa văn cùng kiểu dáng đó."
"Nha." Bùi Nguyên híp mắt nhìn nàng: "Xiêm y của ta không đẹp?"
Bảo Ninh kinh ngạc