Nghe được tiếng ho khan, tim Bảo Ninh như thắt lại, nàng nhìn sắc mặt Bùi Nguyên một chút, khuôn mặt hắn đã rất tái rồi.
Trước kia khi trời mưa xuống hắn không thích động đậy, bởi vì độc tố của đỉa làm xương cốt hắn đau nhức, ngày mưa dầm thì vô cùng đau, Bùi Nguyên giống như một con mèo to nấp mình trong chăn, không ra ngoài, cũng không động đậy. Cũng may những ngày gần đây thời gian mưa đều rất ngắn, nhiều nhất nửa ngày là tạnh, và dường như hắn như sống lại.
"Trở về nằm xuống." Bảo Ninh vịn Bùi Nguyên về giường: "Ngủ một giấc là tốt rồi."
Bùi Nguyên dựa nửa người vào người nàng, thấp giọng nói: "Ta chán ghét ngày mưa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh nói: "Ừm, ta cũng chán ghét."
Bùi Nguyên lại nói: "Nhưng không mưa không được, người trồng trọt rất ngóng trông những cơn mưa, nếu không có mưa, sông cũng cạn, cũng khô, ai cũng sống không nổi."
"Bị sốt rồi?" Bảo Ninh đè hắn lên giường, cởi vớ giày ra, đắp kín mền, dùng tay đặt lên trán của hắn: "Nói bậy gì đấy..."
"Ta đang" Bùi Nguyên kéo tay nàng, cười nhẹ nói: “Lo lắng cho dân cho đất nước."
Bảo Ninh bật cười, lau lau mắt cho Bùi Nguyên kêu hắn nhắm mắt lại: "Trước tiên chàng ngủ đi, trong mộng lại lo lắng tiếp." Nàng nói xong, đứng lên muốn đi ra ngoài.
Bùi Nguyên hỏi: "Nàng đi làm gì?"
"Ta giao bản vẽ cho Ngụy Mông, để hắn tìm người đi đẩy nhanh tốc độ, sau khi làm ra thành phẩm thì giao đến cho ta, ta sẽ lắp ráp lại, như vậy sẽ nhanh một chút." Bảo Ninh gấp chồng giấy trên bàn, cất vào trong phong thư giấy dầu: "Trở về còn phải tắm rửa, ban ngày chưa tắm được, không thoải mái, ta nói Lưu ma ma đun nhiều nước nóng một chút, i cũng lau người cho chàng."
Bùi Nguyên nói được, ta chờ nàng trở lại.
"Chờ cái gì, chàng ngủ trước đi, ta sẽ trở về nhanh thôi." Bảo Ninh cười, đến bên giường, cúi người hôn cằm hán một chút: "Phu thê rồi, còn giả vờ cái gì."
"Không phải giả vờ. Ta chờ nàng, đèn còn sáng, nàng nhìn thấy sẽ yên tâm." Bùi Nguyên ôm lấy bả vai nàng, nói khẽ: "Bảo Bảo chia sẻ quá nhiều chuyện với ta, ta đều nhớ kỹ."
Bận rộn một ngày, Bảo Ninh vốn cũng không có cảm thấy có cái gì, nhưng nghe hắn nói như vậy, hốc mắt bỗng nhiên cũng có chút ẩm ướt, trong lòng cũng như tan chảy.
Cảm giác biết tình cảm của mình không có trao nhầm thật tốt.
"Buồn nôn chết rồi." Bảo Ninh đứng lên, giống như ghét bỏ nói: "Đều không giống chàng."
Bùi Nguyên nói: "Trời tối đường trơn, để Lưu ma ma đi cùng nàng."
Bảo Ninh đáp được, nàng quay đầu nhìn Bùi Nguyên một chút, thổi đèn, muốn để hắn ngủ ngon giấc trong bóng tối. Sau đó đẩy cửa mở dù, chạy vào trong màn mưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở chỗ Ngụy Mông tốn khá nhiều thời gian, nàng đều viết trên giấy những việc cần phải chú ý, để hắn giao cho những công nhân kia làm ra, qua gần nửa canh giờ, mới quay trở lại nhà.
Bảo Ninh ngạc nhiên phát hiện, đèn trong phòng vẫn còn sáng.
Lưu ma ma hiểu ra, cười nói với Bảo Ninh: "Nhất định là điện hạ còn lo lắng cho người nên không dám ngủ."
Bảo Ninh "ừm" một tiếng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Nàng hiểu ra Bùi Nguyên nói an tâm là có ý gì. Đêm mưa vừa tối vừa lạnh, kéo thân thể mệt mỏi về nhà, trông thấy một chiếc đèn sáng, sẽ có cảm giác được người mình thích coi trọng quan tâm, sẽ cảm thấy yên tâm ấm áp hơn.
Bảo Ninh đi vào nhà, cất dù đi, Lưu ma ma mang nước nóng vào phòng. Bảo Ninh tắm rửa trước, sau đó cũng lau người cho Bùi Nguyên. Lúc trước từng hỏi Minh di nương, độc xích đan có thể giải được, nhưng bây giờ độc của con đỉa còn chưa có thuốc giải, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là đau đớn mà thôi, dùng khăn nóng chườm vào chỗ đau có thể đỡ hơn một chút.
Nàng làm những chuyện này thì Bùi Nguyên mơ mơ màng màng nói vài câu với nàng, nói: "Ta nhất định phải giúp nàng nhận được danh hiệu cáo mệnh."
"Nói linh tinh." Bảo Ninh vỗ vỗ cánh tay hắn: "Giơ tay lên."
Bùi Nguyên nói: "Ta nói thật, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, thật uy phong."
Bảo Ninh nói: "Ta không thèm."
Bùi Nguyên lại hỏi: "Nàng không thèm cái gì?"
Bảo Ninh nói: "Ta chỉ nghĩ, người nhà của ta đều khỏe mạnh, ta cũng khỏe mạnh, có thể sống lâu trăm tuổi, sống lâu ngàn tuổi."
"Ồ, ta đã biết, gia tộc cổ quái." Bùi Nguyên nói: "Sống lâu trăm tuổi còn được, nhưng ta cũng không muốn ngàn tuổi, nếu sống đến ngàn tuổi thì ta cũng chỉ có thể sống dưới nước."
Bảo Ninh kỳ quái hỏi: "Vì sao?"
Bùi Nguyên cười lớn tiếng đáp: "Đó là một con ba ba!"
"..." Bảo Ninh tức giận nhéo lỗ tai hắn: "Ngủ đi, nhanh ngủ đi!"
...
Bảo Ninh vốn cho rằng trận mưa này sẽ sớm qua đi, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy bên ngoài vẫn gió lạnh rít gào như cũ, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, nói một câu không tốt.
Lưu ma ma vào đưa đồ ăn sáng, nhìn lên trời nói: "Đám mây dày đặc, lại không có gió, sợ là mưa thêm hai ba ngày nữa."
Tim Bảo Ninh như chìm xuống đáy cốc, nàng qua loa vài câu đuổi Lưu ma ma ra ngoài, quay lại nhìn Bùi Nguyên, hắn đã tỉnh, ngồi ở trên giường chơi với con chó.
Bảo Ninh lo lắng thân thể của hắn, lo lắng kế hoạch vào ba ngày sau hơn: "Nếu như khi đó còn trời mưa, nên làm cái gì?"
"Không có cách nào, không thể đổi kế hoạch chỉ vì một mình ta, cũng không thể từ bỏ cơ hội như vậy." Bùi Nguyên mệt mỏi tựa lên vách tường: "Đi gọi Ngụy Mông đến một chuyến đi."
Bảo Ninh nói được. Qua một khắc đồng hồ, Ngụy Mông chạy tới, hành lễ với Bảo Ninh, sau đó vội vàng vào bên trong phòng nói chuyện với Bùi Nguyên.
Cách một tấm rèm, Bảo Ninh gục xuống bàn, gối cằm lên cổ tay, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ miên man nhiều chuyện.
Bảo Ninh cảm thấy sợ hãi. Nàng chưa bao giờ lo lắng cho cơ thể của Bùi Nguyên nhiều như hôm nay. Nàng vốn là người thích vui vẻ, cho nên, đối với một chuyện mà nàng nàng không cách nào giải quyết, thì nàng kiểu gì cũng sẽ lựa chọn trốn tránh và muốn bỏ qua, đối với chất độc của Bùi Nguyên, nàng cũng nghĩ như vậy.
Bình thường hắn khỏe mạnh cường tráng, là một người bình thường, Bảo Ninh tự an ủi mình, cũng chỉ là trúng độc, không sao cả, không chết được, chỉ là ngày mưa dầm hơi khổ sở mà thôi, cơn đau sẽ nhanh chóng hết đi. Bùi Nguyên là người có thể chịu đau, nên chuyện này hoàn toàn không là vấn đề, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng đối với cuộc sống của họ.
Cho tới hôm nay, nàng trơ mắt nhìn Bùi Nguyên gầy gò rất nhiều trong vòng một đêm liền, nàng nhìn cơn mưa rơi không ngừng, nhìn Bùi Nguyên đau đớn, nhìn kế hoạch hắn tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu cuối cùng lại bị ảnh hưởng. Nhưng phát hiện mình không làm được chuyện gì. Bảo Ninh cảm thấy bất lực cực kỳ, trước đây nàng đã sai, đó là một nấc thang mà bọn hắn không cách nào vượt qua được.
Thế nhưng có thể làm gì chứ? Công Tôn trúc chết rồi, không lấy được thuốc giải. Minh di nương nói còn có thể thay máu, xác suất thành công cũng chỉ ba phần, ai cũng không dám mạo hiểm.
Khi một chuyện lớn xảy ra, nàng sẽ tạm thời quên đi những suy nghĩ vụn vặt đã từng quấn quanh nàng kia. Bây giờ Bảo Ninh không nghĩ nếu