Bùi Nguyên vô thức cúi đầu nhìn.
Buổi tối hôm qua hắn bị ép nhuộm móng chân, có màu màu đỏ cảm, khiến hắn nhìn thấy mà đau cả mắt. Bây giờ mang giày, mặc dù không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm giác khó chịu, hoa móng tay kia như nhuộm vào trong lòng hắn, muốn coi nhẹ, nhưng hắn không thể quên được. Cho dù làm chính sự, nhưng trong lòng cứ nhớ đến mười ngón chân, muốn túm lấy.
"Không có việc gì." Bùi Nguyên thản nhiên nói: "Bị muỗi cắn, ngứa mà thôi."
Hắn nói xong thì chắp tay rời đi, cố gắng hết sức để bước chân được tự nhiên.
Ngụy Mông nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Nhăn nhăn nhó nhó, giống như là đại cô nương ra phố."
Bùi Nguyên nghe thấy dừng lại, trợn mắt nhìn lại nói: "Ngươi nói cái gì?"
Lúc này Ngụy Mông im ngay, hơi cười đáp lại hắn, hỏi: "Tiểu tướng quân muốn về doanh trại, hay là phủ thượng?"
Bùi Nguyên trừng hắn nửa ngày, trong mũi hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
...
Thường Hỉ vào phủ từ cửa hông, một đường tránh tai mắt của người khác, đến trước cửa thư phòng Bùi Tiêu.
Bùi Tiêu mới từ trong phòng Cao Phi Hà bước ra, chưa vào thư phòng xử lý chính vụ, chỉ là đứng ở cửa, rủ mắt cầm một bông hoa nguyệt quý nở rộ đùa nghịch. Thường Hỉ không dám quấy rầy, đứng chờ cách đó không xa, dò xét sắc mặt của Bùi Tiêu, cảm nhận được bây giờ Bùi Tiêu có cảm xúc không tốt, âm thầm suy đoán nguyên nhân.
Phu thê của Thái tử luôn luôn được biết đến là ân ái hòa thuận, dường như chưa hề cãi nhau, cho dù lần trước Thái Tử Phi lập kế hoạch muốn giết Viên Tử, Bùi Tiêu giận dữ, nhưng hai người cũng không có trở mặt.
So với ầm ĩ một trận, thì sự bất hòa từ trong lòng nhưng phải cố gắng duy trì tương kính như tân khiến con người ta càng mệt mỏi tinh thần hơn.
Cứ ba ngày thì Bùi Tiêu sẽ đến viện tử của Cao Phi Hà ở một đêm, chưa từng bỏ xót, quy luật vô cùng chuẩn xác, Thường Hỉ cảm giác bội phục sâu sắc, cũng cảm thấy Bùi Tiêu vốn không giống như là một con người. Lần hành thích ở núi Nhạn Đãng, vì hành thích thất bại, Bùi Tiêu vì để thoát chịu tội, đâm một kiếm trên bụng mình, vết thương tận nửa tháng cũng chưa khép lại. Cho dù như thế, hắn vẫn đến phòng của Cao Phi Hà, không làm được chuyện khác, thì cũng bồi nàng nói chuyện.
Thường Hỉ nghĩ thầm, Cao thái phó yêu thích người con rể như thế, hết sức nâng đỡ vun trồng, cũng là có nguyên do.
Bởi vì Bùi Tiêu ôn hòa nhãn nhặn, tiến lùi có chừng mực, đối xử mọi người rất chân thành, ngoài văn võ song toàn, làm việc cũng rất quyết đoán, là một hạt giống tốt.
Nhưng chỉ có Thường Hỉ biết, dưới vẻ bề ngoài ôn nhuận như ngọc của Bùi Tiêu ẩn giấu một trái tim như thế nào, vặn vẹo âm u hung tàn, còn có đam mê rất buồn nôn là yêu thương thê tử của người khác...
Bùi Tiêu ngắt một cánh hoa xuống, chậm rãi vân vê, cho đến khi nó bầm dập, hai ngón tay phủi phủi cánh hoa xuống, nghiêng đầu nhìn Thường Hỉ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện ta giao phó cho ngươi, sao lại thất bại rồi?"
Thường Hỉ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Bùi Tiêu đẩy cửa bước vào trong phòng: "Vào rồi nói."
Thường Hỉ đứng lên đuổi theo, vào trong phòng lại quỳ xuống, cúi đầu kể lại chuyện xảy ra đêm đó và chuyện sáng nay rõ ràng một lần.
Bùi Tiêu an tĩnh nghe, chén trà đưa đến môi nhưng vẫn chưa uống.
Thường Hỉ kể xong, dập đầu nói: "Nô tài làm việc bất lực, hỏng đại kế của điện hạ, khẩn cầu điện hạ trách phạt!"
Sau khi từ trong phòng Cao Phi Hà ra ngoài thì Bùi Tiêu cảm thấy đau đầu, sau khi nghe Thường Hỉ nói xong, đầu càng đau.
Hắn đặt chén trà xuống, dùng hai ngón tay vuốt trán, nhắm mắt một hồi lâu, mới nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Ngươi nói xem, trên đời này có thể cũng có một người nào đó đối xử với ngươi như vậy, chân thành thẳng thắng, không hề nghi ngờ?"
Thường Hỉ lúng ta lúng túng không dám nói lời nào, Bùi Tiêu mở mắt ra nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "À, ta quên, ngươi là thái giám, thái giám không cưới được thê tử. Vừa rồi ta chọc vào nỗi đau của ngươi, cũng chớ có trách ta?"
Thường Hỉ vội nói: "Nô tài không dám, không dám."
Bùi Tiêu chậm rãi nói: "Chuyện này, mặc dù ngươi thất bại, nhưng cũng không sao. Ta không phải người hung ác, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi không thể ở lại phủ thượng được nữa. Ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Thường Hỉ nói: "Không dám, không dám."
Bùi Tiêu gật đầu, nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Tôn Hưng Nghiệp kia, có lai lịch gì, ngươi có hỏi qua sao."
Thường Hỉ đáp: "Là một thư sinh đến từ Đông Doanh tham gia khảo thí, trong lúc nói chuyện biết được, trong nhà hắn không cha không mẹ, bán sạch đất đai mới có lộ phí, một thân một mình. Nô tài nhìn hắn mặc dù người yếu ớt nhưng có lòng dũng cảm, có trung nghĩa, có thể làm tử sĩ."
Thường Hỉ không cảm thấy Bùi Tiêu là một chủ nhân cao minh, nhưng Tôn Hưng Nghiệp ngưỡng mộ Bùi Tiêu, lại cứu mệnh của hắn, Thường Hỉ sẵn sàng làm tròn nguyện vọng của Tôn Hưng Nghiệp, tiến cử hắn ta.
Bùi Tiêu đứng lên nói: "Ta đi gặp hắn một chút."
"Ngươi thì không cần đi." Bùi Tiêu nhìn về phía Thường Hỉ đang bò dậy, mỉm cười nói: "Ừm, có một chuyện ta quên nói cho ngươi. Ta làm người rất cẩn thận, ngươi nên biết, ngươi biết nhiều bí mật của ta như vậy, ta không yên lòng."
Thường Hỉ giật mình, vừa định nói rằng mình rất trung thành, nhưng Bùi Tiêu ngắt lời, tiếp tục nói: "Ta sẽ không lấy mạng của ngươi, nhưng, ngươi cũng nên để cho ta yên tâm."
Nhìn vào ánh mắt Bùi Tiêu, trong lòng Thường Hỉ đột nhiên nhảy một cái, Bùi Tiêu cười nhẹ nhàng như cũ, đưa tay chỉ vào môi Thường Hỉ một cái: "Ta lo lắng cái miệng này của ngươi, sợ ngươi sẽ nói lung tung, khiến cho ngươi bị câm ta mới yên lòng."
Hắn lại cầm cổ tay Thường Hỉ lên: "Còn có đôi tay này, biết viết chữ, sợ ngươi viết linh tinh, chặt đi mới được."
Thường Hỉ đã ngã xuống đất, run lên cầm cập, không nói nên lời, ánh mắt Bùi Tiêu lại rơi vào trên chân của hắn, nghi ngờ nói: "Nghe nói có người không có tay, cũng có thể dùng chân viết chữ? Thật sự sợ ngươi có bản lĩnh này. Nên cũng chém đứt luôn."
Nói xong, trên gương mặt thanh tuyển của hắn nở nụ cười ấm áp: "Ngươi cũng sẽ không trách ta đúng không?"
...
Hôm sau Bùi Nguyên nhận được một cái rương lớn Bùi Tiêu đưa tới, sau khi mở ra, là Thường Hỉ biến thành người lợn.
*人彘nhân trư: con người lợn, tức là bị chặt chân chặt tay, móc mắt, đốt tai, bị bắt uống thuốc câm
Bùi Tiêu đã nhận Tôn Hưng Nghiệp làm môn khách, để hắn đến chuyển lời, nói rằng Bùi Tiêu cũng không biết những hành động này của Thường Hỉ, sau khi Thường Hỉ bỏ trốn được thì về lại phủ, dấu diếm việc này, thu dọn tiền bạc muốn rời đi, bị Bùi Tiêu phát hiện, đã bị dùng cực hình tra tấn, trả lại Tế Bắc vương phủ, xem như lời tạ lỗi.
Cảnh tượng đẫm máu và tàn nhẫn như vậy, Ngụy Mông thấy cũng kinh hãi, nửa ngày mới lấy lại được sức lực, nói với Bùi Nguyên: "Bùi Tiêu này tâm địa độc ác đến đáng sợ!"
Bùi Nguyên để cho người ta đâm Thường Hỉ một đao.
Thường Hỉ sống mà đau khổ như vậy, còn không bằng chết đi. Tiễn hắn một đoạn, ngược lại cũng là làm chuyện tốt.
...
Cách yến tiệc Trung thu còn một tháng nữa, Bùi Nguyên dần dần trở nên bận rộn.
Bảo Ninh nhận được lễ thiếp Lễ bộ đưa tới từ nửa tháng trước, mời nàng dự tiệc.
Tháng bảy âm lịch, sao Hỏa di chuyển sang hướng tây, thời tiết dần dần mát mẻ, chọn một ngày, Bảo Ninh và Bùi Nguyên cùng nhau về phủ Vinh Quốc Công.
Bùi Nguyên thật sự bận